Edit: May22 Beta: Quỳnh “Hắc hắc, chúng ta có thể đi xem mà, nói không chừng còn có nhiều đồ tốt.” Viêm Ngự ngây ngô cười, bất quá là hắn nhàm chán thôi. Thiên Lan vùi đầu ăn điểm tâm, không nói đi, cũng không nói không đi, làm cho Viêm Ngự cứ liên tục lải nhải bên tai Thiên Lan. Bởi vì năm nay tân sinh cơ hồ không có mấy ai xuất thân đại gia tộc, cho nên độ chú ý không cao. Bảng tân sinh xuất sắc xuất hiện cũng không gây ra sóng to gió lớn gì, chuyện ầm ĩ nhất lại là linh lực hồng nhạt ở võ trường. Cái tên Thiên Lan cũng dần dần bị người ta truyền ra ngoài, còn có người đi tra xét bối cảnh Thiên Lan. Sau khi biết được nàng là đại tiểu thư phế vật của Vân gia kia, đa số ai cũng khinh thường, đối với mấy lời đồn cũng tỏ vẻ hoài nghi, một phế vật còn có thể làm ra sóng gió gì. Mà những người có mặt ngày đó lại không có bao nhiêu người dám trêu chọc Thiên Lan, trước không nói nàng là người Vân gia, chỉ cần nhớ đến linh lực quỷ dị xuất hiện ở võ trường cũng làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, lo lắng Thiên Lan là quái vật linh tinh gì đó. Thiên Lan đối với mấy lời đồn này không có cảm giác gì, người khác thích nói như thế nào là chuyện của họ, nàng quản không nổi miệng nhiều người như vậy. Chửi bới cũng được, thổi phồng cũng không sao, chỉ cần không trêu chọc đến nàng là tốt. Thi đấu xếp hạng kết thúc cũng đồng nghĩa việc chiêu sinh của Học Viện Đế Quốc chính thức khép lại. Học sinh Học Viện Đế Quốc bắt đầu chính thức đi học, nhưng lịch học của tân sinh còn chưa được an bài, nơi để cho bọn họ học tập trong khoảng thời gian này chính là học viện. Học Viện Đế Quốc xây theo hình vuông, chia làm năm khu vực lớn, khu Đông là nơi cho học sinh dừng chân, học sinh các độ tuổi đều sẽ gặp gỡ ở chỗ này, cho nên nơi này rất hay xảy ra sự cố, một khi không cẩn thận tai ương liền ập đến. Khu Nam là võ trường luyện tập, trừ nơi lần trước Thiên Lan đã đi qua, còn có rất nhiều võ trường lớn bé khác nhau, phần lớn giờ học đều tiến hành ở đây. Khu Tây có thể nói là phòng học, vẫn có một số lý thuyết bắt buộc phải dạy, bất quá chỉ cần một diện tích nhỏ là được, cho nên bên này vẫn luôn rất quạnh quẽ. Khu Bắc là khu vực công cộng, nơi này có bãi sạp của học sinh, cũng có lôi đài, còn có tháp Tu luyện được học viện thiết lập cũng ở đây, nói đơn giản, khj Bắc giống như là một cái chợ loại nhỏ. Tháp Tu luyện là phần đặc sắc nhất của Học Viện Đế Quốc, bên trong đầy đủ các phòng linh lực, cũng có linh thú còn sống cho học viên luyện tập, là nơi tu luyện tốt nhất, có điều muốn tiến vào tháp tu luyện phải có điểm tích phân, loại tích phân này mỗi tháng sẽ miễn phí 10 giờ, mà cuối tháng sẽ trừ hết nếu không dùng. Mà căn cứ mức độ tu luyện theo từng tầng cần số tích phân tương ứng để đi vào, thời gian có dài có ngắn. Phương pháp thu hoạch tích phân có ba loại, thứ nhất là nhận nhiệm vụ học viện đưa ra, nhiệm vụ cấp bậc càng cao, đạt được tích phân càng nhiều. Thứ hai là cùng người khác giao dịch, có người tích phân dùng không hết, mà tháng thứ hai sẽ trừ sạch, cho nên có thể cùng người khác trao đổi. Loại thứ ba là chen vào top 10 học viên cao nhất của học viện, căn cứ vào thứ tự sẽ được phát tích phân nhất định. Tính toán tích phân chính là một loại huân chương cấp bậc mà học viện ban phát, loại đồ vật không thể dùng lẽ thường để giải thích này Thiên Lan đã không muốn truy cứu, dù sao nó chính là thần kỳ như vậy, so với máy tính kiếp trước còn thần kỳ hơn. Trừ những khu vực này còn có Trung khu, trung khu ở trung gian của bốn khu, Trung khu có thể nói là nơi quan trọng nhất của toàn bộ Học Viện Đế Quốc, nơi đó có một số nơi như võ trường luyện võ, luyện khí, luyện đan, trận pháp, ngự thú. Một khi xác định có thiên phú về phương diện nào sẽ lập tức được đến trung khu trung học tập, có đạo sư tự mình dạy dỗ, không giống như hai khu Tây, Nam là hệ thống dạy dỗ. Trừ mấy võ trường luyện tập còn có Tàng Thư Các, tiến vào Tàng Thư Các cũng yêu cầu tiêu hao tích phân. Tàng Thư Các của Đế Quốc Học Viện tuyệt đối là nơi tri thức phong phú nhất trên đại lục này, cho nên rất nhiều Trung khu học sinh đều sẽ liều mạng kiếm tích phân, sau đó tới Tàng Thư Các. Còn lại vị trí trung tâm nhất là một quảng trường lớn đến mức đủ để chứa cả vạn người, chỉ có những dịp trọng đại mới có thể đem toàn bộ người trong học viện triệu tập ở đó. Thiên Lan sau khi hiểu rõ liền không để ý bao nhiêu, càng dành nhiều thời gian để tự mình tu luyện, linh lực không ổn định làm nàng vô cùng bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn chết ở nơi này. Thiên Lan khoanh chân ngồi ở trên giường, mắt nhắm chặt, kim bào tản ra, vầng sáng nhàn nhạt ánh lên khuôn mặt trắng nõn của nàng. Mấy ngày nay hấp thu linh lực đã đủ đột phá linh giả cao cấp, Thiên Lan cẩn thận dẫn đường cho linh khí trong cơ thể tuần hoàn lưu động, chải chuốt từng sợi gân mạch, thăng cấp chính là muốn cho năng lực ăn sâu vào gân mạch, để nó có thể ẩn mình trong đó. Trên linh đài vẫn là một mảnh sương mù, trắng xoá nhìn không thấy đích, kết hợp với lời Vân Ninh Tẩm nói, đáng lẽ sương mù trên linh đài phải cùng tương ứng với cấp bậc, mà cũng không phải không có giới hạn. Một mảnh sương mù này làm nàng hoàn toàn không rõ là chuyện như thế nào. Thiên Lan ngưng thần, trước thăng cấp xong đã rồi nói. Trong không khí linh khí không ngừng dũng mãnh vào trong cơ thể Thiên Lan, thông qua gân mạch tới linh đài, dũng mãnh tiến vào trong sương mù vô biên vô hạn trắng xoá kia. Này như một tiếng trống làm tinh thần Thiên Lan hăng hái, cố gắng tụ tập linh lực hướng về một chỗ trong gân mạch. Đây là cái gọi là bình cảnh, bình cảnh xuất hiện ở trong gân mạch, nhưng mỗi một lần xuất hiện đều không cùng một nơi, trừ bản thân mình, ai cũng không biết bình cảnh ở chỗ nào của gân mạch. Linh lực lấy khí thế mãnh liệt tụ lại một chỗ, đồng thời nhằm về phía bình cảnh. Thanh âm “răng rắc!” quen thuộc vang lên ở trong đầu nàng, đáy lòng Thiên Lan vui vẻ, thành công. Trong cơ thể linh lực không ngừng lưu chuyển, nàng cảm giác thân thể mình lại mạnh mẽ hơn không ít, thính lực cũng tốt hơn rất nhiều. Nghe nói tới một độ cao nhất định là có thể mở ra thần thức, có tác dụng cực đại. Thiên Lan bình phục kích động trong lòng, nàng còn phải nỗ lực nhiều lắm. Vừa định rời khỏi trạng thái tu luyện, trong cơ thể đột nhiên trào ra một cổ nhiệt, độ ấm kia làm Thiên Lan trong nháy mắt cảm thấy quanh thân giống như đang bị lửa thiêu đốt. Nàng vội vàng xem xét trong cơ thể, trong gân mạch vốn nên là linh lực vô sắc đều bị nhuộm thành một màu đỏ như máu, cái thứ đỏ tươi này, không ngừng lưu chuyển trong cơ thể nàng. Đây là cái gì? Nhiệt độ càng ngày càng tăng, ý thức của nàng giống như bị nhốt ở trong thân thể, muốn rời khỏi tu luyện cũng không được. Thiên Lan nghĩ đến một khả năng đáng sợ, nàng không phải bị tẩu hỏa nhập ma đi? “Hoàng Quyết tầng thứ nhất, thiên hỏa." Dòng chữ cực đại giống như dùng máu viết xuất hiện trước mắt. Đột nhiên hàng chữ biến mất, sau đó hợp thành hình người thu nhỏ, bắt đầu đánh ra thủ quyết phiền phức. Ngọn lửa đỏ tươi ở trong tay nó nhảy lên, cuối cùng hình thành đốm lửa đầy trời, ầm ầm hướng về phía Thiên Lan. Thiên Lan theo bản năng nhắm mắt, nhưng nàng hiện tại chính là thể ý thức, làm sao có thể nhắm mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn những ngọn lửa đó hướng mình đập tới. Cảm giác nóng cháy trong thân thể không giảm bớt chút nào, nhưng ngọn lửa đã tới ngay trước mắt lại đột nhiên biến mất, xuất hiện trước mặt nàng lại là hình nhân tí hon kia, trong tay lại bắt đầu đánh ra quyền. Hoàng Quyết tầng thứ nhất, đây là ý muốn nàng luyện tập sao? Hiện tại ra không ra được, Thiên Lan cũng chỉ có thể đi theo hình nhân tí hon kia học tập. Có điều những thủ pháp đó thực quá phức tạp xảo quyệt, Thiên Lan chịu đựng thân thể nóng cháy ước chừng học qua mười lần, tuy rằng vẫn có chút trúc trắc, nhưng cuối cùng đã có thể hoàn toàn đánh ra toàn bộ thủ quyết. “Thiên Lan sẽ không phải trúng tà đi?” Thanh âm đột ngột truyền vào trong đầu Thiên Lan. Hình nhân tí hom chợt biến mất, Thiên Lan đột nhiên mở mắt ra, bản mặt phóng đại của Viêm Ngự liền xuất hiện ở trước mắt Thiên Lan, trong mắt hắn tất cả đều là lo lắng, Thiên Lan đột nhiên trợn mắt, hiển nhiên dọa hắn nhảy dựng. Thiên Lan ngửi được một cổ hương vị gay mũi, hơn nữa lúc này nàng đang nằm, đỉnh đầu là dương quang chói mắt, còn có khói đen nồng đậm. Khói đen… Thiên Lan nhanh nhẹn từ trên mặt đất bò dậy, nhìn về phía ngọn nguồn của khói đen, là nhà ở của nàng… Đây là chuyện gì? Nàng không phải đang tu luyện sao? Sao lại biến thành cái dạng này? “Đã xảy ra chuyện gì?” Thiên Lan mờ mịt nhìn về phía Viêm Ngự, trên người Viêm Ngự cũng đen tuyền, chỉ có khuôn mặt là sạch sẽ như lúc ban đầu. “Ta còn muốn hỏi ngươi đây, ta vừa tới liền nhìn thấy trong phòng ngươi nổi lửa, ta rất vất vả mới đem ngươi cứu ra, ngươi xem người ta này!” khuôn mặt Viêm Ngự đau khổ, kéo kéo xiêm y trên người. Mày Thiên Lan nhảy dựng, tên này rốt cuộc là làm thế nào bảo trì mặt mình sạch sẽ dưới tình huống như vậy để cứu nàng ra? Vừa rồi nàng cảm giác được cổ nóng cháy chẳng lẽ nguyên nhân là nổi lửa? Không đúng, cảm giác nóng cháy đó là từ trong thân thể phát ra, không phải cảm giác bỏng cháy từ bên ngoài. Nghĩ đến mấy thủ quyết vừa rồi, Thiên Lan có loại dự cảm bất hảo, không phải là tự nàng phóng hỏa đi? Càng nghĩ càng có khả năng. “Trước cứu hoả xong rồi nói.” Thiên Lan chột dạ nhìn Viêm Ngự. “Lửa này không biết làm sao, dập không tắt, làm thế nào cứu?” Viêm Ngự gãi gãi cái ót vẻ mặt rối rắm nhìn ngọn lửa bên kia. Lửa bình thường dùng linh lực là có thể áp chế xuống, nhưng ngọn lửa kia chẳng những dùng linh lực không được, ngay cả nước cũng dập không nổi, thực là quái lạ. Dập không tắt… Thiên hỏa… Thiên Lan bây giờ hoàn toàn xác định được lửa này do mình phóng, càng thêm chột dạ, cứ tiếp tục thiêu nữa còn không phải đem toàn bộ Học Viện Đế Quốc thiêu trụi? Trong lúc Thiên Lan đang rối rắm, ngoài viện đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân. Nghiêu Thịnh đi tuốt đàng trước, nhanh chóng nhìn lướt qua Thiên Lan cùng Viêm Ngự, “Trong phòng còn có người không?” Thiên Lan chột dạ lắc đầu. “Trước cứu hoả đã.” Xác định không còn người, Nghiêu Thịnh liền hạ lệnh cứu hoả. Phía sau Nghiêu Thịnh còn đi theo vài tên học sinh, mấy người này nhìn không giống như là tân sinh, vừa nghe Nghiêu Thịnh nói lập tức liền bắt đầu dùng linh lực dập tắt lửa. Nhưng mà linh lực hoàn toàn vô dụng, mấy người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng bất lực nhìn về phía Nghiêu Thịnh. Nghiêu Thịnh nhăn mày lại, tự mình ra trận, cuối cùng mặc kệ hắn dùng nhiều hay ít linh lực, ngọn lửa kia còn càng cháy càng to, hoàn toàn không có xu thế bị áp chế, cái này làm khuôn mặt vốn nghiêm túc của Nghiêu Thịnh càng thêm nghiêm túc. Ngọn lửa chỉ thiêu phòng Thiên Lan đang ở, cũng không có lan ra, Thiên Lan thở phào nhẹ nhõm, phát hiện một cái vấn đề không quá thích hợp, ngọn lửa này lớn như vậy, vì sao không cảm giác được độ ấm? “Ngươi cảm giác được nhiệt không?” Thiên Lan chọc chọc Viêm Ngự, có chút không xác định hỏi. Thiên Lan vừa nhắc nhở như vậy, Viêm Ngự lúc này mới phát hiện vấn đề này, nhất thời giật mình, quang quác gân cổ lên rống to, “Này không phải là ma trơi đi? Thiên Lan, ngươi có phải đã trêu chọc đồ vật không sạch sẽ gì hay không?” Thiên Lan tức giận trừng mắt nhìn Viêm Ngự một cái, ngươi mới trêu chọc thứ không tốt, ngươi gặp qua ma trơi vào ban ngày sao? Gặp qua ma trơi có màu sắc này sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]