Cô mệt mỏi rã rời mà thiếp đi
Có lẽ do làm việc quá độ sinh ra ảo giác, bên tai cứ nghe tiếng sóng biển rì rào
Chậm rãi mở đôi mi nặng trĩu, lông mi cong vút run run, mày liễu khẽ nhíu
Cô tỉnh
Ở đây không phải công ty, có lẽ khi ăn no hắn đã đưa cô đi
Nhưng đây đâu phải biệt thự?
Cô đang ở đâu?
Hoan Hoan quan sát đánh giá xung quanh
Cô ngồi trên cái giường đôi, bên trên quấn 1 lớp chăn bông mềm che đi cơ thể trần trụi
Căn phòng đang ở có 1 khung cửa sổ hình vòm bằng gỗ khá to, theo từng cơn gió nhẹ nhàng thổi, cánh hoa tử đằng cứ thi nhau bay vào phòng
Hoan Hoan bọc chăn kín người bước đến gần xem thử
Thì ra cây tử đằng được trồng gần khung cửa sao cho khi lớn nó sẽ sử dụng cửa sổ làm khung xương, từ đó bám leo lên
Phía xa là biển sao?
Cái tên đó nhân lúc cô ngủ đưa cô đến đây, thật là đáng hận
Từ phía sau, 1 vòng tay rắn rỏi ôm lấy
Vai cô có cảm giác nặng, hơi nhột
Lãnh Phong ôm cô từ phía sau, gục đầu lên vai hít lấy hít để
Mùi hương tươi mát của cô làm hắn si mê
'Em không ngủ thêm mà đứng đây làm gì?'
'Anh ... anh sao lại ở đây?'
'Không ở đây thì em nghĩ anh ở đâu, cái giường to như vậy 1 mình em nằm sẽ trống trãi lắm'
Cô vùng vằn đẩy hắn ra xoay người lại định mắng
Lãnh Phong tiện đà cô quay lại ôm lấy
Khuôn ngực rắn chắc liền đập vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-hoan-ai-cach-yeu-cua-chu-tich-phong/1778353/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.