Trình nương tử là người ngoài thôn Lý gia, ở trong một căn nhà nhỏ rách nát ở cuối thôn, chỉ có một dãy tường viện thấp bé, con ngựa của Cung Nhụy được buộc bên cạnh chuồng gà, trong nhà đèn tắt tối thui. Trong thôn mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, phần lớn mọi người đều đã nghỉ ngơi, Thích Không ôm Hạ Cẩm gõ cửa mấy cái, không ai trả lời, y không nhịn được mà có hơi nôn nóng. Người nằm trong lòng y lại thở gấp dữ dội hơn, không được y an ủi, cả người Hạ Cẩm áp sát vào y, nằm trong lồng ngực y khó nhịn mà ưỡn ẹo thân thể, d*m thủy từ mặt sau chảy ra thấm ướt cả vạt áo. Người hắn nóng hổi như đang sốt cao, bờ môi dán vào lòng bàn tay Thích Không, dường như nóng đến mức làm y cảm thấy bỏng rát, Thích Không căng thẳng dùng ngón tay đè lên kinh mạch hắn, chân khí trong cơ thể Hạ Cẩm đã hỗn loạn hơn trước, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Y thầm niệm A Di Đà Phật, để mặc con ngựa đứng ngoài tường viện rồi trực tiếp ôm lấy Hạ Cẩm nhảy vào trong sân, đá văng cửa. "Muốn chết à!" Y nghe thấy Cung Nhụy rống lên một tiếng oai vệ, bò lên từ trên giường, quần áo cởi hơn nửa, trong giường còn có vị phụ nhân phong thái yểu điệu kia. Thích Không cũng không kịp để ý đến tình hình hỗn loạn này, chỉ buông tay đang che miệng Hạ Cẩm ra. Cung Nhụy cầm quần áo nhảy xuống từ trên giường, vọt tới trước mặt bọn họ, thăm dò kinh mạch Hạ Cẩm, lập tức dựng thẳng mày liễu: "Cả tháng nay ngươi chỉ song tu với mình hòa thượng này?" Hạ Cẩm hơi co rụt người, càng vùi đầu trốn vào trong ngực hòa thượng. Cung Nhụy lại không để hắn tùy hứng như thế, trực tiếp túm Hạ Cẩm lôi về phía giường, lôi được một nửa mới nhớ ra chủ nhân của căn nhà này còn đang né tránh ở trên giường, nàng bèn thay đổi sắc mặt, nhặt chiếc áo ngoài phủ lên người Trình nương tử, năn nỉ nói: "Nương tử, ngươi với Tiểu Ninh ra tránh ra gian ngoài trước được không, tình trạng sư đệ ta khẩn cấp, muốn mượn dùng gian phòng này của ngươi." Trình nương tử cũng không hổ là người xuất thân từ nơi lầu Tần quán Sở*, lưu loát xuống giường, tiến lại cái giường nhỏ bên cạnh bế đứa bé còn đang say ngủ ra khỏi cửa. (*Lầu Tần quán Sở: Chốn kỹ viện lầu xanh.) "Đặt hắn lên giường đi!" Vừa đóng cửa lại, Cung Nhụy lập tức ngồi lên rồi giường, bắt đầu sai bảo hòa thượng. Thích Không muốn đặt Hạ Cẩm xuống, Hạ Cẩm lại nhất định muốn cầm ống tay áo lấy y, trốn tránh như một đứa nhỏ bốc đồng. Cung Nhụy cũng không thèm quan tâm, trực tiếp vạch quần hắn, hất váy mình lên, lộ ra hai cái đùi lớn trắng bóc. Thích Không vốn đang muốn xem Cung Nhụy có biện pháp gì, y có thể giúp một tay hay không, kết quả lại nhìn thấy nữ tử nắm chặt thứ trong quần Hạ Cẩm, định nhét vào trong người mình. Thích Không theo bản năng la lên: "Cung thí chủ!" Cung Nhụy nhíu mày: "Làm sao, ngươi còn đứng đây là muốn nhìn đông cung sống hay là muốn gia nhập hả? Lúc trước có cơ hội không biết nắm bắt, bây giờ thì không có phần của ngươi đâu." "Ta..." Thích Không hạ mắt, không biết nên nói gì. Bọn họ chung một sư môn, có lẽ đây chính là "công pháp" giải quyết tẩu hỏa nhập ma của bọn họ, chỉ là y cảm thấy mình nên nói gì đó, y muốn ngăn cản cái chuyện sắp xảy ra này, nhưng y không biết mình vì lý do gì, lại có tư cách gì. Y quả thực cũng không có lý do gì, cũng không có tư cách, y không biết chút gì về tình hình lúc này của Hạ Cẩm, lại càng không hay biết gì về công pháp mà hắn tu. Hạ Cẩm đã nói "Mau đi tìm sư tỷ", Cung Nhụy mới đúng là người có thể giúp hắn. Cung Nhụy "chậc" một tiếng, "Hòa thượng, ngươi không đi thì thôi, đừng có quay lại bảo sư đệ trách ta làm bẩn mắt ngươi là được." Nói xong nàng vén váy lên cao, Thích Không suýt nữa thì nhìn thoáng qua bộ phận sinh dục nữ y chưa thấy bao giờ kia. Y sợ hết hồn, quay mặt sang một bên muốn lui ra sau, nhưng tay áo y lại bị Hạ Cẩm nắm thật chặt. Hạ Cẩm há miệng, tiếng khó nhịn rên rỉ trào ra, Cung Nhụy vỗ vỗ mặt hắn: "Sư đệ ngoan của ta, chỉ một lát thôi là đỡ rồi." Nàng nói rồi muốn hạ mình ngồi xuống, nhưng Hạ Cẩm lại chợt trở mình, nằm lỳ ở trên giường, lắc đầu một cái. "Ngươi vậy là có ý gì đây?" Cung Nhụy cười lạnh nói, "Chỉ muốn để nam nhân cắm? Vậy giờ ta ra ngoài tìm nham nhân đến cho ngươi nhé?" "Ta có thể giúp một tay." Thích Không bật thốt lên. "Xin hiểu cho, hòa thượng, chỉ ngươi thôi thì không giúp được đâu." Còn chưa kịp chờ Thích Không hiểu được ý châm chọc trong câu nói của Cung Nhụy, tay Hạ Cẩm đã thuận theo ống tay áo mà mò vào, bắt được tay y, bàn tay nóng bỏng như sốt cao nắm chặt lấy ngón tay y. "Ta muốn... Hắn giúp ta." Hạ Cẩm đổ mồ hôi hột, mồ hôi lạnh lẽo dính khắp toàn thân nóng bừng của hắn, hắn cuộn mình lên, dục vọng dồn nén làm bụng dưới hắn đau đớn như muốn nổ tung, hắn vặn vẹo thân mình, nắm chặt tay Thích Không, "Y có thể..." "Thật là y? Ngươi mới gặp có mấy người, đây lại còn là một tên hòa thượng..." Cung Nhụy dường như còn muốn nói thêm gì đó, Hạ Cẩm đã rên lên một tiếng, trực tiếp đánh gãy lời nàng: "Sư tỷ, ta thật sự chịu không nổi nữa...Chuyện đó nói sau đi, ngươi hãy... Ha... Hòa thượng ngươi cứ thao ta trước đã..." Mấy câu sau hắn vừa nói vừa thở dốc, bàn tay nắm lấy tay Thích Không cũng mất lực mà buông lỏng ra, Thích Không cầm lại tay hắn, nhìn về phía Cung Nhụy. Cung Nhụy tát lên mông Hạ Cẩm một cái, xuống giường, "Có lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ sói, không muốn ta giúp thì thôi." Nàng chuyển sang Thích Không, cấp tốc nói: "Ngươi phải song tu với hắn ba ngày ba đêm liền, chân khí của hắn phải tuần hoàn một vòng qua người hai ngươi thì mới có thể ổn định. Mấu chốt của song tu là phải kiểm soát tinh khí, một ngày hắn không được tiết nguyên dương quá hai lần..." Thích Không lập tức nói xen vào: "Hắn vừa mới tiết hai lần." Cung Nhụy nghe thế lại mắng thầm thằng nhóc con, nói tiếp: "Ngươi nhất định phải kiềm chế hắn, hôm nay không tiết nữa, ta trở lại khách điếm mang mấy thứ dùng được đến, đều để ở đó cả rồi. Mẹ con Trình nương tử ta sẽ có cách thu xếp khác." Nàng liếc mắt nhìn bộ dạng thở không ra hơi của Hạ Cẩm, không kịp giải thích gì thêm, nhanh chóng đẩy hòa thượng lên giường, "Ngày mai ta mang đồ tới sẽ nói cho ngươi sau, ngươi cứ mau cởi quần đi thôi!" Nghe nữ tử nói xong, Thích Không đỏ mặt xấu hổ, nhưng tình hình Hạ Cẩm thật sự cấp bách rồi, Cung Nhụy vừa xoay người ra ngoài, y đã leo lên giường, cúi người đè lên Hạ Cẩm. Mới vừa tranh chấp với Cung Nhụy một phen gần như đã tiêu hao hết chút lý trí còn sót lại của Hạ Cẩm, cảm nhận được nhiệt độ phía sau, hắn lập tức nằm sấp trên giường chổng mông lên cao, liên tục kêu gào: "Nhanh, ta muốn..." Quần của hắn bị lột phăng một cách dễ dàng, lộ ra hai cánh mông cùng lỗ nhỏ ở giữa, nơi đó hơi hé mở, khát khao mà phun ra nuốt vào, cái dùi gõ mõ mới nhét vào cách đây không lâu đã biến mất không thấy bóng, tựa như đã bị Hạ Cẩm ăn vào trong bụng hoàn toàn, mà hắn vẫn không vừa lòng, vẫn kêu rên muốn nữa. Thích Không muốn cắm vào, thì phải lấy dùi gõ mõ ra trước, y cho ngón tay vào moi móc, lại chỉ chạm được tới cái đuôi của cây dùi, ngón tay y với cái dùi hơi động đậy một chút, Hạ Cẩm đã run rẩy cả người, Thích Không nhanh chóng dùng cái còn lại cầm lấy gốc dương v*t hắn, không cho hắn bắn ra, cũng dùng cánh tay đó ma đỡ lấy vòng eo đã muốn nhũn xuống của hắn. Hạ Cẩm khóc nức nở cầu xin y: "Muốn dương v*t ngươi... Mau thao ta, để ta bắn... Ta chết mất..." Thích Không cũng gấp đến mồ hôi đầy đầu, hậu huyệt mặc dù co rút mút chặt lấy ngón tay y, nhưng vẫn mềm mại cực kì, y đơn giản trực tiếp cắm vào ba ngón tay, cầm lấy cây dùi gỗ tinh tế. Dùi gõ mõ bị ngâm trong d*m thủy cũng trở nên trơn trượt, nhiều lần tuột khỏi tay y, ba ngón tay của y vội vã đuổi theo, nên cũng tránh khỏi việc đâm chọc khuấy đảo trong vách thịt một hồi, làm Hạ Cẩm vừa sung sướng vừa nghẹn ứ đến khó chịu. Eo hắn không tự chủ được mà đong đưa, làm hòa thượng càng khó hành động hơn, Thích Không đành phải rút ra thật chậm rãi, cuối cùng cũng lôi ra được nửa đoạn dùi gỗ, nửa đoạn còn lại gắn với viên cầu, Thích Không rút nó ra, vừa lúc nhìn thấy rõ ràng huyệt đạo bên trong Hạ Cẩm, vách thịt ửng hồng co bóp như muốn cắn chặt cây dùi gõ mõ. Cảm nhận được thứ trong cơ thể bị lấy ra, Hạ Cẩm khóc thút thít nói: "Không được rút ra, không muốn rút ra đâu...Nhét vào đi..." Eo mông hắn bắt đầu đong đưa dữ dội hơn, Thích Không cắn chặt răng, cuối cùng cũng rút cây dùi ra khỏi hậu huyệt Hạ Cẩm, dâm dịch trào ra dính đầy tay y. Y lại niệm một câu A Di Đà Phật cầu mong Phật tổ tha thứ, đặt cây dùi lên đống quần áo bên cạnh, lúc này mới nhắm dương v*t ngay hậu huyệt bị nong mở vì cây dùi, tàn nhẫn cắm thẳng vào. Hạ Cẩm lập tức ngửa đầu ra sau, co quắp phát ra mấy tiếng "A a", tính khí bị nắm chặt không thể bắn ra, nhưng khoái cảm mang lại thật sự vượt quá mức chịu đựng của hắn. Linh hồn như muốn thăng thiên, ngay cả hô hấp cũng đình trệ một hồi, trái tim trong lồng ngực mạnh mẽ co bóp, như sắp vọt lên cổ họng tới nơi lại đột ngột rơi xuống. Cả người hắn bỗng nhiên sụp đổ, suýt nữa thì úp mặt vào gối mà ngạt thở chết. Thích Không quay mặt hắn từ trong gối ra, lại rút ra một chút, lật người hắn lại, nắm một chân hắn nhấc lên, đâm vào lỗ nhỏ ở giữa. Hạ Cẩm "A!" lên một tiếng, lồng ngực thập trùng kịch liệt thở dốc, Thích Không tiến sát lại, miệng dán miệng dẫn dắt hắn hít thở bình thường trở lại. Trước đó y chỉ để ý đến nhiệt độ bất thường trong cơ thể người kia, được Cung Nhụy nhắc nhở, Thích Không mới phát giác quả thật có chân khí như dòng nước ấm tỏa ra từ nơi bọn họ gắn liền. Nhưng thứ chân khí này lại nóng bỏng vô cùng, chậm rãi chảy qua kinh mạch toàn thân y, gần như muốn đun sôi máu huyết trong người y, làm dục vọng bốc hơi tràn ra khắp tứ chi. Hạ Cẩm không còn sức chủ động như khi nãy nữa, tay chân vô lực xụi lơ nằm ngửa trên giường mặc cho Thích Không thao làm, chỉ có tính khí bị bóp chặt kia là còn có sức sống, nảy lên trong tay Thích Không như muốn nổ tung. "... Núm vú." Thích Không nghe thấy hắn nhỏ giọng nói. "Cái gì?" Hạ Cẩm miễn cưỡng ưỡn ngực, quần áo trên người còn chưa cởi hết, ngực hắn cách một lớp vải cọ sát lên người hòa thượng, rên rỉ mà nói: "Liếm núm vú ta đi..." Lần đầu tiên nghe thấy yêu cầu này, Thích Không cũng không biết phải hạ lưỡi từ đâu. Hạ Cẩm lại kêu y: "Ca ca, cởi quần áo cho ta...Ta muốn ngươi liếm ta, muốn ngươi mút núm vú ta, uống sữa của ta...Hảo ca ca, hảo ca ca..." "Ngươi!" Thích Không ngắn ngủi mà thốt ra một chữ, lẽ nào y lại phải tranh luận với người này rằng nam nhân không thể có sữa? Trong tình huống hỗn loạn thế này dường như tất cả lý trí đều trở nên vô nghĩa, y thế mà lại nhận mệnh nghe theo, nhưng một tay y nâng chân Hạ Cẩm, một tay lại nắm khí cụ không cho hắn bắn tinh, thật sự không còn tay nào để cởi quần áo. Nếu có gì đó có thể thay y trói côn th*t không biết nghe lời này của Hạ Cẩm lại... Đúng là có. Chuỗi tràng hạt trên cổ tay y đang đè lên túi trứng dưới gốc dương v*t Hạ Cẩm, còn để lại một vết hơi lõm xuống. Thích Không tâm loạn như ma, mà Hạ Cẩm lại cứ liên tục kêu rên: "Núm vú... Núm vú muốn chảy sữa rồi... Hảo ca ca, liếm giúp ta đi mà..." Một nam nhân sao lại có thể nói ra những lời như thế? Thích Không đành cách quần áo mà cắn một cái lên điểm nhô ra trước ngực kia, eo Hạ Cẩm lại ưỡn về phía trước, côn th*t càng cương cứng dữ dội hơn, hắn gào khóc: "Ca ca, cọ đau quá, chảy máu... Không muốn quần áo đâu..." Quần áo trên người hắn bị mồ hôi thấm ướt đẫm, không nhìn ra có bị chảy máu hay không. Tâm trạng Thích Không hơi hoang mang, muốn cởi đồ hắn ra xem có chảy máu thật hay không, nhưng chỉ dùng răng lại không thể nào cởi được vạt áo trông thì có vẻ không quá phức tạp kia, y hạ quyết tâm, đưa tay kéo chuỗi tràng hạt xuống, đẩy lên tính khí của Hạ Cẩm, quấn lại hai vòng. Hơn phân nửa dương v*t đứng thẳng bị từng hạt tràng trơn mượt siết lại, chuỗi hạt quấn quanh tới quy đầu, quả thực trông như một cái tượng Phật quái dị. Thích Không không dám nhìn nữa, nhanh chóng dùng một tay lột đồ Hạ Cẩm, xem xét tình hình trước ngực hắn. Cái điểm nhỏ nhô ra kia không bị rách da chảy máu, chỉ là bị mài đến sưng tấy, đỏ ửng dựng đứng trên lồng ngực trắng nõn. Lồng ngực tiếp xúc với hơi lạnh trong không khí cùng với hơi thở ấm áp của Thích Không, Hạ Cẩm nổi da gà, vui vẻ nói: "Hảo ca ca, ngươi liếm một chút đi..." Đầu lưỡi mềm mại trơn trượt quét qua hạt châu kia, Hạ Cẩm thở dốc một tiếng ngắn ngủi, da đầu cũng thấy ngứa ngáy. Đôi môi ấm nóng bao bọc lấy hắn, mút vào núm vú hắn, nước bọt hòa lẫn với mồ hôi chảy đầy trên ngực hắn, làm hắn cứ có cảm giác bản thân thật sự đang chảy sữa. "Hòa thượng." Thích Không lại nghe thấy hắn gọi. Y vẫn ngậm đầu v* hắn trong miệng mà giương mắt lên nhìn xem thiếu gia này lại có yêu cầu gì nữa đây, lại nghe thấy Hạ Cẩm nói: "Hôn ta... Để ta nếm thử xem sữa của ta có vị như nào." Mùi mồ hôi mặt chát. Thích Không nghĩ thầm. Nhưng y vẫn hôn lên môi Hạ Cẩm, trao đổi nước bọt ngọt ngào như xuân dược giữa hai cánh môi nóng ấm. ======Hết chương 6====== #Riz: Chương sau xuất hiện mấy thứ đồ chơi tình thú cổ đại, mô tả khá rối, coi bộ edit hơi căng à ;;v;;
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]