Gia Đống nói xong thì rời khỏi, anh không hề nói những câu như bảo Vũ Tịnh qua xem Nhất Phàm. Vũ Tịnh nghe xong, niềm vui và nỗi lo trong lòng mỗi thứ chiếm một nửa. Không phải cô không hiểu tâm ý của Nhất Phàm mà là hình như Nhất Phàm vẫn chưa hiểu tâm ý của cô.
Nhưng bây giờ không nghĩ nhiều như vậy được nữa, hiện giờ việc mình có thể làm vì Nhất Phàm là ở bên cạnh bảo vệ anh, giảm vết thương trong lòng của anh xuống đến thấp nhất, dùng hành động để Nhất Phàm hiểu được tâm ý của mình. Nhưng việc trước mắt bây giờ là phải qua xem vết thương của anh đã.
Đại khái là do vết thương rất đau, Nhất Phàm ngồi trong phòng mà chẳng làm được gì, mắt anh chỉ ngừng lại ở một chỗ, lúc thì nghĩ đến Vũ Tịnh, lúc lại nghĩ đến Michael, thời gian đã trôi qua như thế, thế nhưng Nhất Phàm cũng đã không bỏ lỡ tiếng gõ cửa của Vũ Tịnh.
Vũ Tịnh đóng cửa lại, không có biểu hiện ra đặc biệt kinh ngạc, vẫn yên tĩnh như bình thường, nhìn Vũ Tịnh, cảm giác trong lòng Nhất Phàm thật sự phức tạp hơn trước rất nhiều, thấy Vũ Tịnh bước tới, khoảng cách hai người càng ngày càng gần, trong lòng Nhất Phàm đột nhiên có một cảm giác khó chịu không thể nói rõ, vì anh biết, đến cuối cùng khoảng cách của họ vẫn sẽ trở nên xa vô hạn.
Vũ Tịnh đi đến bên Nhất Phàm, nhưng anh lại muốn giấu bàn tay bị thương của mình đi như Vũ Tịnh đã làm trước đó, chỉ là Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-em-hanh-phuc/2099757/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.