Sau đó hai người ra thang máy cùng xuống bãi đậu xe, cả hai vừa đi ra thang máy thì không biết từ đâu một đám ký giả ùa ra, có người tay cầm máy thu âm, có người tay cầm note, có người còn cầm máy quay, còn có người cầm máy ảnh, từ lúc hai người đi ra thang máy thì ánh sáng đã không ngừng chớp nháy.
- Ông Hoắc xin hỏi ông nghĩ gì về bài báo hôm nay?
– Ông Hoắc xin hỏi những gì báo việc có phải là thật không?
– Cậu chủ của tập đoàn vật lưu Quan thị có thật sự là tình nhân trước kia của bà Hoắc không?
– Nếu là thật, ông dự định làm gì?
Phóng viên liên tục đưa ra câu hỏi, câu sau bạo hơn câu trước, hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của Vũ Tịnh. Còn Nhất Phàm thì không nói một câu nào cả, trong tình huống như thế, nói một câu thì sẽ chỉ để phóng viên nghĩ ra thêm một phiên bản thôi. Anh chỉ nắm chặt tay của Vũ Tịnh, anh thật sự sợ đám phóng viên này loạn lên thì cuối cùng trên xe chỉ có mình anh. Cuối cùng hai người cũng đã thoát khỏi vòng vây của phóng viên, họ đã lên xe. Suốt chặng đường, trong xe rất yên tĩnh, Nhất Phàm suy nghĩ phải giải thích thế nào với ba mẹ, còn Vũ Tịnh thì đang tự nổi nóng với mình, vì không thể nói mà rất nhiều việc đều chỉ có mình Nhất Phàm chống chịu. Vốn dĩ sáng nay Vũ Tịnh còn tự hứa với lòng phải vì Nhất Phàm mà kiên cường, vì Nhất Phàm dũng cảm, nhưng những gì xảy ra hôm nay khiến Vũ Tịnh cảm thấy có hơi lực bất tòng tâm rồi.
***
Về đến nhà, Nhất Phàm và Vũ Tịnh về phòng thay đồ trước, sau đó xuống lầu ăn tối với ba mẹ, không khí bữa ăn hôm nay là nặng nề nhất, khủng hoảng nhất từ khi Vũ Tịnh gả vào Hoắc gia, ngay cả người luôn nói đùa trên bàn ăn – Nhất Ninh hôm nay cũng ngoan ngoãn im miệng. Ăn cơm xong, Hoắc Cảnh Thiên chỉ để lại một câu nói: “Nhất Phàm, con vào phòng sách một lúc.” Nghe câu này, không hiểu sao tim Vũ Tịnh run lên một cái, cô nắm lấy tay Nhất Phàm. “Không sao, em hãy đợi anh ở trong phòng.” Nhất Phàm vỗ nhẹ tay Vũ Tịnh, rồi lập tức bỏ tay Vũ Tịnh ra.
Mẹ của Nhất Phàm vì không an tâm nên đi qua đi lại ngoài phòng sách, còn Nhất Ninh cũng đứng ngoài phòng sách cùng Vũ Tịnh. Hiện giờ Vũ Tịnh là chị dâu của Nhất Ninh, cũng là một nửa chị hai của Nhất Ninh, trông thấy anh hai và chị dâu đã từng vui vẻ như vậy, cô không tin những gì tạp chí nói.
Và trong phòng sách, Nhất Phàm đang đứng trước bàn làm việc của ba như một đứa trẻ làm sai gì đó, thật ra hiện giờ trong lòng Nhất Phàm cũng đang sôi sục lửa, hôm nay anh đã phải nhìn rất nhiều những ánh mắt đáng ghét trong khách sạn, lại thêm vào những câu hỏi của đám phóng viên, anh đã giận lắm rồi, hiện giờ anh đã đang trong tâm lý không sợ trời không sợ đất, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, ba mẹ mình đến cuối cùng cũng chỉ lo sỉ diện thôi, không ai suy nghĩ cho anh và Vũ Tịnh cả, hiện giờ anh muốn vì mình và Vũ Tịnh mà tranh thủ một lần, 2 năm trước anh từ bỏ cơ hội cố gắng cuối cùng của mình, bây giờ anh sẽ không chịu thua nữa.
Trên bàn Hoắc Cảnh Thiên là cuốn tạp chí mà Nhất Phàm đã rất rất quen.
- Quan hệ của Vũ Tịnh và người đàn ông này là thế nào, có thật sự là người tình cũ như tạp chí nói không?
- Vũ Tịnh và người đàn ông này là người tình cũ thì sao mà không phải thì sao, Hoắc thị cũng đâu có bị mất xu nào, daddy, bấy lâu nay việc ba quan tâm không phải chỉ có vậy thôi sao?
Nghe câu này, Hoắc Cảnh Thiên giận đến đứng phắt dậy, trước giờ ông luôn tự hào vì có đứa con như Nhất Phàm, nhưng hôm nay con mình lại chống cự mình.
- Bây giờ Phương Vũ Tịnh là vợ của con, là con dâu của nhà họ Hoắc, nếu như nó còn qua lại không rõ ràng với người đàn ông này thì người bị mất mặt là con, là Hoắc gia chúng ta.
- Con mặc kệ, con và Vũ Tịnh vốn chỉ là con cờ của ba thôi, từ đầu tới cuối, người con thích chỉ có Tuệ Hân.
- Được, con không quan tâm, vậy con có nghĩ qua cảm nhận của ba và mẹ con không, sáng nay khi dùng điểm tâm, những người bạn cũ đã nói việc này ra sao, họ hoàn toàn phớt lờ ba, còn mẹ con, hôm nay không biết đã có bao nhiêu tay mạc chược của mẹ con gọi điện tới muốn xác nhận vụ này, con là thanh niên, nhưng ba và mẹ con già rồi, không chịu nổi những chuyện này đâu, ba còn muốn giữ lại sỉ diện cho mình. – Hoắc Cảnh Thiên vừa nói vừa đi tới trước mặt Nhất Phàm.
- Daddy, cho tới lúc này ba vẫn chỉ nghĩ tới sỉ diện, sỉ diện, bên trong cũng rách nát rồi còn sỉ diện gì nữa. Lúc trước, vì khách sạn, con làm việc không ngày không đêm, Tuệ Hân mang thai, nhưng ngay cả việc cô ấy bị bệnh di truyền không thể sinh con con cũng không biết, lúc con còn vui vẻ chờ đợi làm ba thì Tuệ Hân lại đang dùng sinh mạng của mình mà cược với ông trời. Tuệ Hân chết rồi, con không chịu tái hôn cũng là vì con muốn chuộc tội, nhưng ba lại cứ bắt con lấy Vũ Tịnh, ngoài mặt thì nói muốn tìm cho con một trợ lý, nhưng trong lòng ba không phải cũng chỉ vì tiền sao. Lúc đầu con thật sự không có cảm giác với Vũ Tịnh, nhưng Vũ Tịnh đã chống đỡ tất cả, ở bên cạnh giúp đỡ con, vì con, vì cái thân phận bà Hoắc, Vũ Tịnh không thể về với người mà cô ấy thích. Ba, ba không cảm thấy ba đã quá tàn nhẫn với con và Vũ Tịnh rồi sao? Ba thật sự phải máu lạnh như vậy sao?
Nghe nửa đoạn đầu, Hoắc Cảnh Thiên còn có hơi áy náy nhưng nghe con mình nói mình máu lạnh, một bạt tay đã giáng vào mặt Nhất Phàm.
Ở bên ngoài, Nhất Ninh, Vũ Tịnh và mẹ của Nhất Phàm nghe tiếng tát tay thì đều không chờ đợi ở ngoài được nữa. Nhất Ninh và mẹ đỡ Hoắc Cảnh Thiên trở về ghế ngồi. Còn Vũ Tịnh thì dùng bàn tay còn đang băng bó của mình sờ vào bên mặt bị đánh của Nhất Phàm, còn Nhất Phàm thì chỉ nói không sao.
- Ông à, ông huyết áp cao, bác sĩ dặn ông không được nóng giận, sao ông còn làm khó sức khỏe của mình chứ. – mẹ của Nhất Phàm vừa nói vừa xoa lồng ngực cho Hoắc Cảnh Thiên.
- Daddy, có gì từ từ nói, hôm nay anh hai đã nghe không ít lời qua tiếng lại trong khách sạn rồi. Tạp chí họ không có gì để viết nên mới nói bậy thôi, ba đừng để tâm, người một nhà cả mà ra thế này rất là mất hòa khí.
- Ba thấy có người chẳng muốn hòa khí gì cả! – Hoắc Cảnh Thiên hiện giờ vẫn còn nóng giận vô cùng.
Nhất Phàm còn muốn nói nhưng bị Vũ Tịnh kéo lại.
- Anh hai, anh đừng cự với ba nữa, nếu không nhờ ba tìm cho anh một chị dâu tốt như vậy thì bây giờ anh còn cực hơn đó.
- Nhưng mà daddy có từng nghĩ qua nỗi khổ của chị dâu em sao, Vũ Tịnh vì anh, vì Hoắc gia làm nhiều việc như vậy, chưa từng yêu cầu gì, là Hoắc gia chúng ta đã nợ cô ấy.
- Hoắc gia chúng ta nợ nó cái gì, con đừng tưởng ba không biết, lần trước Phương thị xảy ra chuyện, con đã tự lấy ra 1 triệu giúp cho nhà nó, vậy mà bây giờ nó còn báo đáp cho chúng ta bằng cách này đó.
Nghe câu này Vũ Tịnh hoảng hồn, thì ra Nhất Phàm gạt mình.
- 1 triệu thì đã sao, với năng lực của Vũ Tịnh, đến khách sạn khác làm việc, công việc ít hơn bây giờ nhưng tiền lương còn nhiều hơn bây giờ.
Nghe thấy câu này Hoắc Cảnh Thiên thật tình là không còn nhịn được nữa, ông nắm cái nghiên mực bằng đá lên quăng thẳng vào Nhất Phàm. Cái nghiên tuy rất nhỏ nhưng vì làm bằng đá thiên nhiên nên quăng vào người thật không phải là kiểu đau bình thường đâu, mẹ của Nhất Phàm và Nhất Ninh đều không nhẫn tâm nhìn. Nghiên mực bay tới, Nhất Phàm không hề có ý định né, hôm nay anh đã không sợ trời không sợ đất rồi, thế nhưng khi nó sắp bay tới thì anh cũng đã nhắm mắt lại, nhưng Nhất Phàm không cảm thấy đau. Thì ra là Vũ Tịnh, là Vũ Tịnh đã ôm lấy mình, đã đỡ lấy cái nghiên mực bằng đá đó cho mình. Cái nghiên mực rớt xuống đất nát vụn, cũng giống như quan hệ của nhà này vậy, có phải tim của mọi người đều đã không còn ở bên nhau như trước nữa rồi không?
- Vũ Tịnh, Vũ Tịnh, em không sao chứ!
Hai tay của Nhất Phàm đỡ lấy hai tay của Vũ Tịnh, Nhất Phàm không thấy được mặt của Vũ Tịnh nhưng anh có thể đoán chắc là cô rất đau. Nghiên đá chọi vào lưng mình, đích thật là rất đau, nhưng hôm nay Vũ Tịnh không khóc, trong lòng cô đã hạ quyết tâm phải dũng cảm vì Nhất Phàm. Hoắc Cảnh Thiên nhìn thấy nghiên mực chọi vào người Vũ Tịnh nhất thời ông cũng đờ người ra.
- Daddy, bây giờ ba hài lòng rồi chứ?
Nhất Ninh cũng chạy đến bên Nhất Phàm phụ anh đỡ lấy Vũ Tịnh, tuy Vũ Tịnh vẫn cười và lắc đầu ý nói cô không sao, nhưng nét mặt trắng bệt và những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu của cô không thể nào qua mắt Nhất Phàm và Nhất Ninh. Nhất Phàm đưa Vũ Tịnh về phòng, Nhất Ninh lấy thuốc xoa giảm đau để anh thoa cho Vũ Tịnh. Nhất Phàm cầm thuốc trên tay, đi tới bên Vũ Tịnh,
- Anh đỡ em qua giường bôi thuốc cho em, nếu như em thấy không tiện, anh sẽ bảo Nhất Ninh giúp em.
Vũ Tịnh không phản ứng gì, cô thật sự rất đau, nhưng tim cô càng đau hơn, vì bấy lâu nay, Nhất Phàm vẫn giấu cô chuyện đó.
- Có phải là em rất đau không, Vũ Tịnh, em đừng hù anh?
“Tại sao lại gạt em?” – Vũ Tịnh viết những chữ này lên màn hình điện thoại.
- Không phải anh muốn gạt em, trong tình hình đó, ngoài anh ra thì còn ai có thể giúp Chí Hoằng chứ? Anh hiểu tính của daddy, chắc chắn ba sẽ không chịu cho anh làm vậy. Nhưng những gì em làm vì anh còn nhiều hơn, lấy được 5 triệu đô vốn đầu tư, lấy được quyền tổ chức niên hội, việc tu sửa của khách sạn, party đêm giáng sinh, còn có hoạt động ẩm thực, nhưng anh lại không làm được gì cho em, 1 triệu thì có là gì chứ?
Nghe anh nói vậy, Vũ Tịnh cũng không thể nào tiếp tục giận nữa, cô và Nhất Phàm đều quá yêu đối phương, vì thế mà bây giờ lại bị đối phương tổn thương.
Tiếp đó Nhất Phàm đỡ Vũ Tịnh lên giường, anh kéo áo Vũ Tịnh lên, vết thương của Vũ Tịnh ở gần phần eo, chỗ vết thương đã bị bầm lên. Vì trước khi thoa thuốc phải xoa bóp trước, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn nên Nhất Phàm đã xoa bóp cho Vũ Tịnh trước.
Khi Nhất Phàm vừa chạm vào vết thương, người của Vũ Tịnh liền run lên một cái, thấy hai tay Vũ Tịnh nắm chặt ga giường, Nhất Phàm biết chắc chắn là cô rất đau, nhưng vì không muốn để mình lo lắng nên lại cố nhịn. Mỗi khi Nhất Phàm chạm vào vết thương thì ít nhiều gì người Vũ Tịnh cũng sẽ rùng lên một cái.
- Vũ Tịnh, nếu như em thật sự rất đau thì em hãy kêu lên, đừng cố nhịn.
Tuy không thể trả lời, nhưng, Vũ Tịnh vẫn chỉ cố cắn răng chịu đựng, cô không dám la lên, một khi la lên, cô sợ là cuối cùng mình sẽ lại khóc.
Thoa thuốc xong Nhất Phàm đỡ Vũ Tịnh ngồi dậy, Vũ Tịnh vào phòng tắm rửa mình, thay đồ ngủ, còn Nhất Phàm thì bảo chị Dung kiếm một cái gối cũ, đặt lên giường, tìm gối cũ là vì bông gòn trong gối cũ mềm và tơi hơn, Nhất Phàm đặt gối lên giường rồi đỡ Vũ Tịnh nằm xuống, chỉnh vị trí của gối lại, nhìn những gì Nhất Phàm làm, cảm xúc lớn nhất trong lòng Vũ Tịnh bây giờ vẫn là cảm động. Còn Nhất Phàm thì cũng rời khỏi khi Vũ Tịnh nhắm mắt lại.
Đêm nay, tuy người Vũ Tịnh rất đau, nhưng vì có cái gối, nên không bao lâu Vũ Tịnh đã đi vào giấc ngủ, trái lại Nhất Phàm thì cứ ngửa qua ngửa lại, thật ra thì anh rất mệt, rất muốn ngủ, nhưng anh cứ không ngủ được. Tại sao mình cứ làm cho Vũ Tịnh bị thương chứ, Vũ Tịnh hiền như vậy, luôn suy nghĩ cho cảm xúc của người khác, duy nhất lại không tự nghĩ cho mình, thế nhưng đến cuối cùng Vũ Tịnh lại là người chịu tổn thương lớn nhất, mình cứ nói là hoàn lại hạnh phúc cho Vũ Tịnh, có phải là mình nên có chút hành động thực tế không?
***
Hôm sau, tình trạng càng tệ hơn, phóng viên tụ tập ở bãi đậu xe càng nhiều hơn, vả lại càng có nhiều tờ báo đăng tin này hơn, Nhất Phàm cũng trở thành gương mặt trang bìa, thậm chí còn có vài phóng viên liên hệ tuyên ngôn tình yêu trong tiết mục HongKong Weekly với tin đồn gần đây lại với nhau, đoán rằng đổng sự trưởng của Hoắc thị đã sớm biết cuộc ngoại tình này, nếu như nói điện thoại của Hoắc thị đã bị các cuộc gọi liên tục này làm nổ cũng không có gì là khoa trương. Dẫu rằng Nhất Phàm và Vũ Tịnh đã không còn về nhà ăn tối nữa, thế nhưng cho dù có về trễ đến đâu đi nữa, không khí trầm buồn trong nhà cũng khiến hai người cảm thấy sắp nghẹt thở. Bất giác, những ngày như thế đã kéo dài gần một tuần, Nhất Phàm thật sự đã sắp sụp đổ.
***
Một tuần chịu tấn công dày vò của Nhất Phàm và Vũ Tịnh trái lại lại là một tuần mà Donna cảm thấy sung sướng vui vẻ nhất. Vì biệt thự đối với Michael mà nói là nơi an toàn nhất, Donna cũng có thời gian làm những món ngon cho Michael ăn. Tuy Michael vẫn còn nhớ Vũ Tịnh, nhưng ở trước mặt Donna, anh cũng tương đối không làm thái quá. Tuy Donna biết rõ Michael người ngồi đây nhưng tim không ở đây, nhưng cô cũng vẫn trân trọng niềm hạnh phúc xa xỉ này. Trong khoảng thời gian này, Donna cũng gặp qua Ngũ Tả Cường, chính xác là Ngũ Tả Cường hẹn gặp Donna, hắn đã điều tra rất rõ quan hệ giữa Donna, Michael và Vũ Tịnh, hắn biết mục tiêu của Donna là Phương Vũ Tịnh, mục tiêu của hắn là Phương Vũ Tịnh và Hoắc Nhất Phàm, hai người có cùng một mục tiêu như vậy hợp tác với nhau không phải sẽ chắc thắng hơn sao. Tuy kế hoạch của Ngũ Tả Cường rất hấp dẫn, nhưng để thực hiện kế hoạch này, Donna cũng bức thiết phải bỏ ra một số vốn rất lớn, vì thế Donna bảo Ngũ Tả Cường cho cô 10 ngày để suy nghĩ.
***
Tin đồn không thể tiếp tục theo dõi nữa vì những nhân vật chính đều im lặng không nói lời nào, nhưng bây giờ bất luận Nhất Phàm và Vũ Tịnh đi đến đâu thì cũng sẽ có người chỉ chỉ điểm điểm, Nhất Phàm và Vũ Tịnh đều đã sống rất mệt mỏi, nhưng nụ cười nhẹ của Vũ Tịnh trong những ngày này đã cho Nhất Phàm rất nhiều niềm tin. Vũ Tịnh đang thực hiện lời hứa của cô, san sẻ với Nhất Phàm, cùng Nhất Phàm gánh lấy tất cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]