Sau đó hai người ra thang máy cùng xuống bãi đậu xe, cả hai vừa đi ra thang máy thì không biết từ đâu một đám ký giả ùa ra, có người tay cầm máy thu âm, có người tay cầm note, có người còn cầm máy quay, còn có người cầm máy ảnh, từ lúc hai người đi ra thang máy thì ánh sáng đã không ngừng chớp nháy.
- Ông Hoắc xin hỏi ông nghĩ gì về bài báo hôm nay?
– Ông Hoắc xin hỏi những gì báo việc có phải là thật không?
– Cậu chủ của tập đoàn vật lưu Quan thị có thật sự là tình nhân trước kia của bà Hoắc không?
– Nếu là thật, ông dự định làm gì?
Phóng viên liên tục đưa ra câu hỏi, câu sau bạo hơn câu trước, hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của Vũ Tịnh. Còn Nhất Phàm thì không nói một câu nào cả, trong tình huống như thế, nói một câu thì sẽ chỉ để phóng viên nghĩ ra thêm một phiên bản thôi. Anh chỉ nắm chặt tay của Vũ Tịnh, anh thật sự sợ đám phóng viên này loạn lên thì cuối cùng trên xe chỉ có mình anh. Cuối cùng hai người cũng đã thoát khỏi vòng vây của phóng viên, họ đã lên xe. Suốt chặng đường, trong xe rất yên tĩnh, Nhất Phàm suy nghĩ phải giải thích thế nào với ba mẹ, còn Vũ Tịnh thì đang tự nổi nóng với mình, vì không thể nói mà rất nhiều việc đều chỉ có mình Nhất Phàm chống chịu. Vốn dĩ sáng nay Vũ Tịnh còn tự hứa với lòng phải vì Nhất Phàm mà kiên cường, vì Nhất Phàm dũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-em-hanh-phuc/2099755/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.