Vì hiện giờ Vũ Tịnh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên cô vẫn phải nằm viện một thời gian. Hôm nay Nhất Phàm mang theo quà đến bệnh viện thăm Vũ Tịnh, trong phòng không có người, thì ra cô đã xuống công viên bên dưới ngồi. Nhìn từ xa, Vũ Tịnh của lúc này là chân thật nhất, nhưng nếu như cô vẫn còn hôn mê, có phải sẽ có thể hạnh phúc hơn không? Lúc này, một trái banh lăn đến bên xe lăn của Vũ Tịnh, cô khom người xuống cầm lên. “cám ơn dì.” đứa bé lễ phép nói lời cám ơn. Vũ Tịnh vừa định nói không có gì thì mới ý thức được mình đã không thể nói được nữa, và thế là cô chỉ có thể mỉm cười gật đầu với đứa nhỏ. Sau khi đứa nhỏ đi, Vũ Tịnh lại trở lại nét mặt thững thờ trước đó. Và Nhất Phàm đi đến bên cô.
- Hôm nay thấy sao? – Anh lẳng lặng bước đến sau lưng Vũ Tịnh.
Cô lập tức thay lên mặt một nụ cười và lắc đầu ý muốn nói không có gì đặc biệt.
- Quà. – Nhất Phàm đặt cái hộp trong tay mình vào tay Vũ Tịnh. Cô mở ra, thì ra là một chiếc điện thoại.
– Loại này mới ra, nhắn tin rất là tiện, em không cần ấn nút như lúc trước nữa mà dùng cây bút này viết lên màn hình là được. Sau này em có gì muốn nói với anh thì cứ nhắn tin cho anh là được. Còn nữa nha. – Nhất Phàm vừa nói vừa móc từ trong túi ra một cái điện thoại giống y như cái của Vũ Tịnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-em-hanh-phuc/2099742/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.