Phòng của Tuệ Hân vẫn không khác gì lúc trước, trên tường vẫn còn treo hình cưới của hai người, trên bàn vẫn là những bản vẽ thiết kế và sách tham khảo lúc trước, nhìn những thứ này, Nhất Phàm lại nhớ đến nét mặt chuyên tâm vẽ tranh của Tuệ Hân. Khi hai người hẹn hò, cơ hội Nhất Phàm và Tuệ Hân ra ngoài không nhiều, mẹ của Tuệ Hân mất sớm, từ nhỏ Tuệ Hân đã là một con gái ngoan ngoãn, cuối tuần nếu ba không ra ngoài thì cô cũng sẽ không ra ngoài, vì thế đành uất ức Nhất Phàm qua nhà cô. Mỗi lần Nhất Phàm tới, Tuệ Hân không ở nhà bếp thì vẽ tranh trên chiếc bàn này, Nhất Phàm sẽ đột nhiên tiến đến sau lưng cô bịt mắt cô lại. Tình tiết này nghe ra thì sến vô cùng, nhưng trong lúc đó, những điều này đã tích luỹ tình cảm của hai người. Từ đây nhìn ra ngoài cửa sổ là cánh cửa sắt của trang viên châu Âu này, và cũng ở đó, Tuệ Hân từng vì sự rời khỏi của Nhất Phàm mà khóc rất nhiều. Lúc đó Nhất Phàm phải qua Mĩ học thạc sĩ, còn Tuệ Hân thì phải ở HK tiếp tục việc học của mình, Nhất Phàm không muốn Tuệ Hân đến sân bay tiễn mình, vì dù sao cảnh chia ly cũng có chút thương cảm. Vì thế trước ngày đi Nhất Phàm đã đến tạm biệt Tuệ Hân, cô khóc lóc nói anh nhất định phải trở về, còn anh thì cười nói anh đâu phải đi đánh giặc đâu, giáng sinh anh sẽ về thăm cô. Khi Nhất Phàm lên xe rời khỏi, Tuệ Hân đã đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-em-hanh-phuc/2099740/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.