Hôm nay là ngày Phương Hồng xuất viện, tuy hiện giờ ông chỉ có thể ngồi xe lăn, nhưng thấy mình cuối cùng cũng có thể hòa thuận với con gái như bao cha con khác, con rễ lại giúp công ty giải quyết hết các nguy cơ, trong lòng ông vô cùng an ủi.
Vũ Tịnh và dì Cầm hình như cũng thân hơn lúc trước một tí, tuy cả hai vẫn không nói chuyện nhiều nhưng Vũ Tịnh đã không còn giống như hồi xưa đưa sắc mặt cho dì Cầm coi nữa. Hiện giờ cuối cùng cả nhà cũng có thể ngồi vào bàn ăn dùng một bữa cơm đoàn viên. Thức ăn hôm nay rất phong phú, vì hôm nay dì Cầm đã ở nhà chuẩn bị cả một ngày, trong đó đa số đều là những món Vũ Tịnh thích, thật ra thì đều do Phương Hồng dặn dò dì làm thế.
- Mẹ, hôm nay mẹ thiên vị lắm, toàn làm món chị hai thích không à. – Vũ Tiệp thấy các món ăn trên bàn cô có hơi bất bình.
- Hôm nay ăn mừng daddy của con xuất viện, những món này đều do daddy dặn mummy làm, muốn trách thì trách daddy, đừng trách mummy. Hơn nữa con mèo tham ăn như con ngày nào cũng ở nhà ăn cơm thôi, những món hồi xưa mummy làm chắc con cũng ngán rồi, hôm nay đổi khẩu vị đi!
- Daddy, thật ra ba không cần chiều con đâu. – Nghe dì Cầm nói ba cố tình dặn dì làm thế Vũ Tịnh cảm thấy có hơi không hay lắm.
- Vũ Tịnh, daddy cũng gần đất xa trời rồi, thời gian chiều chuộng con lúc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-em-hanh-phuc/2099738/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.