Sau khi ăn tối với Gia Đống và Doanh Doanh xong, Nhất Phàm không đưa Vũ Tịnh về nhà, họ lại ra bãi biển.
- Sao lại tới đây? Hôm nay tâm trạng của tôi đâu có không tốt đâu, anh cũng không mà.
Nhất Phàm không trả lời, hai người xuống xe, tản bộ trên bãi cát.
- Hôm nay dắt cô đến đây là muốn xin lỗi cô.
- Xin lỗi? Tại sao? Anh đâu có làm gì sai đâu.
- Tôi không biết ngày lễ tình nhân là sinh nhật của cô, không những không chúc mừng mà còn say khướt bắt cô phải chăm sóc lại.
- Hôm đó là ngày của anh và Tuệ Hân mà, tôi không có giận, anh cũng không cần phải để tâm.
- Sinh nhật vui vẻ. – Nhất Phàm vừa nói vừa đặt vào tay Vũ Tịnh một cái hộp quà rất đẹp.
- Sao anh lại tặng cho tôi cái này? – Trong hộp là cậu bé bút chì, Vũ Tịnh thật sự là nói không ra lời.
- Cái của cô không phải bị mất rồi sao? Lần đó khi chúng ta đi Mĩ tôi nhìn thấy nên đã mua nó, vốn định tặng cho cô trong ngày lễ tình nhân cho cô một bất ngờ, chỉ là hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện, nên tôi cũng quên mất.
- Cám ơn. – Vũ Tịnh lễ phép nói, nhưng trên mặt lại không che đậy được niềm vui bất ngờ, thì ra Nhất Phàm vẫn không quên những gì liên quan đến mình.
- Đó là tín vật của cô và Michael rồi phải không. Lần đó thấy cô thất vọng như vậy thì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-em-hanh-phuc/2099735/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.