Vừa nói xong thì điện thoại Vũ Tiệp rung lên, Vũ Tiệp cũng không bận tâm mình đang ở trong phòng bệnh mà lấy điện thoại ra nói lớn tiếng, Nhất Phàm ngồi bên cạnh cười lén, Vũ Tịnh thì dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Vũ Tiệp, dù sao mình cũng từng có những ngày tháng trẻ trung như thế, chỉ là lúc trước cô đã trưởng thành trong oán hận, cô hận sự bạc tình của ba, hận mẹ yếu đuối không nắm bắt vận mệnh của mình, cũng hận bản thân mình bất lực không thể bảo vệ mẹ, cho dù đến cuối cùng khi đã biết được sự thật, cô cũng đã không thể bỏ qua cảm xúc của mình, và vì thế cô lựa chọn bỏ trốn, trốn qua Mĩ, trốn đến Hoắc gia. Nhưng con người thì đến cuối cùng cũng phải đối diện với sự thật mà thôi, chỉ là cô không biết phải đến lúc nào, và người nào sẽ cùng đối mặt mọi việc với mình, vì thế cái còn lại trong cuộc sống chỉ là sự bất lực, là sự nuối tiếc mà mình đã tự để lại.
- Chị, bạn thân của em thất tình rồi, em phải qua với nó, em đi nha!
- Em còn chưa hẹn hò mà làm gì biết an ủi người ta đây? – Nhìn đứa em gái dễ thương của mình, Vũ Tịnh cũng ko nhịn được mà chọc cô.
- An ủi người thất tình dễ thôi mà, ngồi mắng thằng đó với người đương sự là được chứ gì. – Câu nói kinh điển này làm cho Nhất Phàm sững sờ tại chỗ.
- Em đừng có chỉ lo cho bạn mà lơ là việc học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-em-hanh-phuc/2099723/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.