Những ngày tiếp theo đều rất bận rộn, Vũ Tịnh vừa bận việc tu sửa lại khách phòng, một mặt lại phải cho Doanh Doanh ý tưởng về thiết kế của phòng cafe, căn bản là Vũ Tịnh đã xem mình thành hai người để mà dùng, bữa trưa của cô thường chỉ được giải quyết bằng một cái sandwith, buổi tối thì phải làm thêm, không ăn ngoài quán thì ăn ở nhà. Từ sau sự việc “cái bàn trà” thì thái độ của Nhất Ninh đối với Vũ Tịnh có thể nói là đã có chút thay đổi. Gần đây Nhất Phàm cũng ở bên cạnh Vũ Tịnh bận việc tu sửa khách phòng. Tuy cả hai đều không tốt nghiệp chuyên ngành kiến trúc nhưng họ có ý tưởng và cách nhìn độc đáo riêng của mình về thiết kế nội thất. Và vì trong hiện tại, đại đa số những khách sạn ở HK nói riêng và Châu Á nói chung đều giống nhau, do đó thiết kế của Hoắc thị cũng không cho thấy được sự kết hợp giữa truyền thống và quốc tế, vì thế mà Vũ Tịnh và Nhất Phàm quyết phải có những thiết kế đặc sắc hơn đối với một vài loại phòng, một số phòng khách thì đơn thuần theo phong cách cổ điển, hoặc thêm một vài những vật trưng bày để thích hợp cho những khách hàng có con cái. Những ngày này không biết họ đã thức khuya bao nhiêu đêm, nhưng tất cả rồi cũng đã hoàn thành. Trưa hôm nay, Nhất Phàm chủ động đến phòng làm việc của Vũ Tịnh tìm cô ăn trưa.
- Cậu Hoắc cậu đến rồi, có cần tôi vào thông báo cho cô Hoắc không? – Người nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-em-hanh-phuc/2099721/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.