Editor: Trà Đá. 
Sau khi Cố Du rời đi, Phó Lệ Minh đi tới trước bàn làm việc của Hoắc Diệc Thanh, ngồi xuống ghế: “Gọi tôi xuống đây có chuyện gì không?” 
Văn phòng của Phó Lệ Minh nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, tòa nhà này chính là tổng bộ của tập đoàn Phó thị. 
Hoắc Diệc Thanh: “Không có việc gì cũng không thể gọi cậu xuống tâm sự sao?” 
Phó Lệ Minh lạnh mặt: “Không thể.” 
Hoắc Diệc Thanh không nói gì, anh ấy cảm nhận được Giang Khải nói đúng, Phó Lệ Minh càng ngày càng không còn gì thú vị. Nếu như anh vô tình như vậy, thì Hoắc Diệc Thanh sẽ đứng cùng chiến tuyến với Giang Khải. 
Hoắc Diệc Thanh cười: “Cậu không hỏi chuyện Cố Du à?” 
Phó Lệ Minh nheo mắt, nhìn thẳng Hoắc Diệc Thanh. Trong ánh mắt mang theo sự nguy hiểm và cảnh cáo. 
Sắc mặt Hoắc Diệc Thanh không đổi, anh ấy cũng không sợ như Giang Khải, tiếp tục hỏi: “Cậu không hiếu kỳ gì với cô ấy sao?” 
Làm anh em đã 30 năm nay, sao Hoắc Diệc Thanh có thể không hiểu anh đây? 
Trong mắt người ngoài, Phó Lệ Minh là người mặt lạnh tâm lạnh, không biểu hiện vui buồn ra bên ngoài, căn bản không hiểu trong lòng anh nghĩ gì, thậm chí cảm thấy anh là người không có tình cảm. 
Nhưng chỉ có đám anh em 30 năm mới biết anh là một người như thế nào. 
Giống như Giang Khải nói, Phó Lệ Minh có chút xíu cảm giác đối với Cố Du. 
Dù sao cũng đã nhiều năm rồi, anh lại có thể khách khí với một cô gái như thế? Người khác chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-du/213968/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.