Editor: Trà Đá. 
Trên võ đài, hai người không chỉ đơn thuần đánh nhau, mà lực vung ra cũng rất nhanh và rất mạnh, từng chút đánh lên người đối phương. 
Cố Du nhìn thấy thì hoảng hồn, nhất là khi nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Phó Lệ Minh thì cảm thấy rất đau lòng. 
Hoắc Diệc Thanh tranh thủ cơ hội nhìn xuống võ đài, vừa đánh vừa lớn tiếng nói: “Cố Du, tôi nhìn có ngầu không? Khụ…” 
Hoắc Diệc Thanh bị Phó Lệ Minh hung hăng đánh một quyền, khóe miệng cũng chảy máu. Anh ấy nhanh chóng giơ tay kêu ngừng lại, lau vệt máu trên khóe miệng, nhịn không được châm chọc: “Trả thù cũng quá mạnh tay rồi.” 
Phó Lệ Minh: “Là do kỹ năng của cậu không tốt.” 
Hoắc Diệc Thanh: “Hứ! Là do cậu ghen tỵ thì có.” 
Phó Lệ Minh không để ý đến anh ấy, cởi bao tay đi về phía Cố Du, không khách khí nói: “Nước.” 
Cố Du cầm hai chai nước khoáng đi qua, mặt không biến sắc đưa một chai cho Phó Lệ Minh, một chai cho Hoắc Diệc Thanh. 
Hoắc Diệc Thanh cười cười, vui vẻ nói: “Cảm ơn.” 
Cố Du cười đáp lại: “Không có gì.” 
Cô cười rất ngọt, nhưng Phó Lệ Minh lại cảm thấy chói mắt, bởi vì nụ cười này không dành cho anh. 
Phó Lệ Minh muốn một hơi hết nửa bình nước, trả lại cho Cố Du rồi nói với Hoắc Diệc Thanh: “Tiếp tục.” 
Hoắc Diệc Thanh: “Nữa hả?” 
Phó Lệ Minh: “Tại sao không? Cậu sợ hả?” 
Hoắc Diệc Thanh nhất thời lộ ra biểu lộ tuyệt vọng. 
Thầy Hoàng nhìn thấy khá thú vị, không quên thêm mắm dặm muối: “Diệc Thanh, lần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-du/1182142/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.