Editor: Trà Đá. 
Chỗ lối thang bộ ít người lui tới, cho nên rất yên tĩnh. 
Phó Lệ Minh và Cố Du một trước một sau đi xuống, trong không gian chỉ vang lên tiếng bước chân của bọn họ. 
Một cảm giác mát lạnh truyền đến, khiến cánh tay Cố Du nổi lên một lớp da gà, cô lấy tay chà xát cánh tay mình. 
Lúc đi đến chỗ rẽ lầu hai, Phó Lệ Minh dừng lại, quay đầu nhìn Cố Du, môi mím thành một đường, gương mặt lạnh lùng. 
Cố Du thấy anh dừng lại thì cũng dừng lại theo, đứng cách anh hai bậc thang cấp. 
Cô nuốt nước miếng, chủ động nhận sai: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó, vừa rồi tôi không nên nhận bà con với anh, nhưng đó là cách duy nhất để ngăn bọn họ nói lung tung.” 
Phó Lệ Minh: “Cô còn biết nghĩ cách cơ đấy.” 
Cố Du biết anh cố ý châm chọc mình. 
Người có tiền như anh rất ghét người nghèo như cô: “Nếu anh cảm thấy bản thân bị thua thiệt, thì…” Cô kéo dài chữ cuối, bởi vì cô cũng không biết làm sao cho anh hết giận. Chuyện này rõ ràng không có gì to tát, nhưng nhìn anh có vẻ như không vui. 
“Thì sao?” Phó Lệ Minh có chút hứng thú, nhưng mà… “Cô lại đây.” 
Cố Du lo sợ, tại sao lại bắt cô qua đó? 
Thấy dáng vẻ do dự của cô, Phó Lệ Minh nhướn mày, nói: “Cô định đứng ở trên cao rồi bắt tôi ngước cổ lên nhìn sao?” 
“Không phải.” Cố Du lập tức đi xuống cầu thang, nhưng cũng không đứng gần anh quá. 
“Ban nãy cô chưa nói xong, nếu tôi cảm thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-du/1182127/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.