23.
Mười phút sau, bữa tiệc bắt đầu.
Tôi được sắp xếp ngồi cạnh chủ nhân lớn nhất của bữa tiệc sinh nhật, nhận lấy rất nhiều ánh mắt tò mò như ánh đèn sân khấu của mọi quan khách.
Bởi vì nhiệt độ trong phòng cao, nên tôi cởi áo khoác ra, chỉ mặc bên trong một chiếc áo len màu hồng giản dị, bà lão liên tục nhìn vào tôi: “Bà nhớ chiếc áo len này là.....”
Tôi gật đầu: “Mẹ con đan cho con ạ.”
Bà cười: “Đúng vậy, trước khi nó sanh con ra luôn miệng nói muốn có một đứa con gái, chỉ vài tháng ngắn ngủi, hận không thể đan hết tất cả áo len cho con từ lúc nhỏ đến lúc lớn.”
“Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.....”
Bà ấy vừa nói, vành mắt chợt ướt.
Trên bàn, tất cả mọi người không nói một lời nào, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Ý thức được bầu không khí không đúng, La tổng vội vàng bưng rượu đến: “Mẹ, con biết mẹ là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Lạc, vậy cũng không thể vui đến khóc được.”
“Lúc trước người nói phải tặng cho tiểu Lạc quà gặp mặt, có phải nên lấy ra rồi không?”
Bà liền vỗ tay một cái: “Đúng đúng, là bà già này hồ đồ rồi!”
Liền xoay người nói với người dì ở phía sau: “Đi lấy món quà ta đã chuẩn bị kỹ càng ra đây.”
Đợi tôi cầm được món đồ, lại phát hiện đó là một chiếc hộp nhỏ có mật mã.
“Đây là hộp bảo mật.”
Bà nheo mắt cười với tôi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-so-menh/2808635/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.