Thủ lĩnh của nhóm sơn tặc mang nàng chạy vào bên trong khu rừng, thật lâu sau Lâm Thiên Vũ phát hiện sâu bên trong khu rừng xuất hiện 1 khu căn cứ địa có rào chắn cẩn thận, cửa lớn khép chặt gần cửa còn có 1 cái mộc đài(cái gác cao bằng gổ) cao thật cao dùng để quan sát động tĩnh bên ngoài, nàng còn nhìn thấy có người đứng trên đấy. “Wao! Đây chẳng phải sơn trại trong truyền thuyết thì là gì.” Lâm Thiên Vũ nghĩ. - Trại chủ đã về, mở cửa. – Đột nhiên người phía trên mộc đài hét lên. Tiếp theo đó cánh cửa nặng trịch được hàng chục người đẩy ra, 1 nhóm lớn sơn tặc ra tận cửa chào đón thủ lĩnh. Bọn họ vừa nhìn thấy Lâm Thiên Vũ liền ngẩn người tập thể, sau từ trong đám người có người bạo gan hỏi: - Trại chủ, mỹ nhân này là ai vậy? - Là ta bắt được trong lúc đi ‘làm ăn’, nàng sau này sẽ là phu nhân của ta. – Thủ lĩnh nói chắc như đinh đóng cột. - Hoan hô, chúc mừng trại chủ…. – Một nhóm người đồng thanh hô to. Tên thủ lĩnh vênh váo rất tự nhiên ôm ngang eo nàng, dẫn nàng vào trong đại sảnh. Lâm Thiên Vũ cố gắng gở cánh tay cứng như sắt của hắn ra khỏi người nàng, nhưng không được. Đám sơn tặc cũng nhanh chóng ùa vào bên trong đại sảnh, đứng đến chật nghẹt, tên nào cũng ánh mắt mê đắm nhìn Lâm Thiên Vũ. Đột nhiên một giọng nói thanh thúy truyền đến: - Tiểu Văn ngươi đã về? Lâm Thiên Vũ nhìn dáo dác tìm kiếm thanh âm kia, hình như là nữ nhân. Từ trong đám người rẽ ra 1 con đường nhỏ cho vị nữ nhân kia. Nữ nhân kia dung mạo không diễm lệ, miễn cưỡng chỉ có thể xem là thanh tú nhưng giọng nói lại mềm mại đáng yêu hệt như Triệu Linh Lam khiến Lâm Thiên Vũ đột nhiên cảm thấy có hảo cảm đối với nàng ta. Lại nhìn sang tên thủ lĩnh đứng cạnh nàng, lúc nãy nàng ta gọi Tiểu văn, không phải là nói hắn chứ? - Tiểu Văn, ngươi về rồi. – Nói xong nàng ta chạy nhanh về phía tên thủ lĩnh. - Tiểu Văn? Ngươi hả? Ha hả. – Lâm Thiên Vũ đưa tay ôm bụng cười sặc sụa, hắn to xác như thế mà gọi là tiểu Văn? Buồn cười chết nàng, thế sau nàng nàng gặp ai cũng gọi là tiểu… Tiểu Liên, Tiểu Lam, Tiểu kỳ, Tiểu Phong, Tiểu… Há há cười chết nàng mất. - Ta đã bảo ngươi đừng gọi ta là Tiểu Văn nữa mà. – Thủ lĩnh giọng điệu trách mắng nói. Nàng kia bộ dáng ủy khuất cúi thấp đầu, nói lý nhí: - Vâng… Trại chủ. - Nàng đừng cười nữa. – Thủ lĩnh không vui nói. - Nàng ta là… – Nữ nhân kia bây giờ mới phát hiện ra Lâm Thiên Vũ, liền hỏi. - Nàng là phu nhân của ta. – Thủ lĩnh phấn khởi nói Nữ nhân kia sau khi nghe thủ lĩnh nói vậy, ánh mắt lộ rõ đau thương mất mát, tay nàng ta siết chặc lại thành nắm đấm, dường như đang kiềm chế một thứ cảm xúc gì đó. 1 màn này không qua mắt được Lâm Thiên Vũ, nàng không cười nữa, mắt hạnh nhìn chằm chằm nữ nhân đối diện, nghĩ: “ ai nha, xem ta đã làm ra cái chuyện tốt gì, lại đi phá hỏng tình cảm của người khác rồi…” - Mạn Vân ngươi lo việc chuẩn bị phòng cho nàng ấy đi. – Thủ lĩnh hướng nữ nhân kia ra lệnh, sau lại hướng Lâm Thiên Vũ nói:- Nàng trước nghĩ ngơi cho khỏe, chuẩn bị tốt tinh thần làm tân nương của ta – Nói xong hắn liền rời đi. - Tân nương cái đầu ngươi, ta mới không cần đâu. – Lâm Thiên Vũ nói với theo. - Ngươi đi theo ta. – Mạn Vân nói, vẻ mặt có chút khó coi, liếc nhìn Lâm Thiên Vũ như nàng đã thiếu nàng ta mấy chục lượng bạc. 2 nàng đi lòng vòng qua vài cái hành lang, thì đột nhiên Mạn Vân dừng lại trước 1 căn phòng, nàng nói: - Đây là phòng của ngươi, nếu không có việc gì ta đi trước. – Nói xong nàng ta xoay người bước đi. Lâm Thiên Vũ nhìn theo bóng dáng cô đơn của Mạn Vân, trong lòng thầm thương cảm. nàng bước vào phòng, căn phòng không lớn nhưng khá ngăn nắp và sạch sẽ, nàng ngả người lên giường, suy tính xem sẽ trốn ra khỏi đây bằng cách gì. Cách thì không nghĩ ra nhưng nàng đã ngủ no 1 giấc, nếu cái bụng không khua chiêng đánh trống thì chắc nàng đã không thức giấc. Lâm Thiên Vũ đẩy cánh cửa ra, định đi tìm thức ăn, vừa mở cửa ra liền được xem 1 màn rửa mắt. Thủ lĩnh và Mạn Vân đang tranh chấp gì đó, sau thủ lĩnh muốn rời đi, Mạn Vân liều lĩnh nắm chặt lấy tay hắn không buông, 2 người giằng qua kéo lại, sau Mạn Vân đột nhiên dùng 2 tay ôm lấy đầu của thủ lĩnh, chân nhón lên, đôi môi mềm mại áp sát vào đôi môi nóng ấm của thủ lĩnh. Lâm Thiên Vũ thoáng ngạc nhiên vì hành động táo bạo này của mạn Vân, khóe môi nàng treo lên 1 tia cười trào phúng, nàng đã biết làm cách nào để trốn thoát rồi, hắc hắc, Lâm Thiên Vũ cười đến thập phần sáng lạn, nàng rất biết điều, nhẹ nhàng đóng cửa lại, tránh làm phiền đôi uyên ương kia, ngồi vào bàn lên kế hoạch bỏ trốn. Về phần thủ lĩnh, hắn ngạc nhiên đến nỗi mắt trợn to như mắt ếch, nhìn cái tiểu nữ nhân rụt rè e lệ ngày nào giờ lại bạo gan hôn hắn. Mạn Vân dùng tất cả tâm tư và tình cảm đặt cả vào nụ hôn này, mong muốn hắn sẽ hiểu được lòng của nàng. Lúc sau thủ lĩnh như phải bỏng, hắn liền đẩy Mạn Vân ra. Nàng nhìn hắn, ánh mắt đầy thương tâm, tay nắm chặt lại thành đấm, nàng cắn chặt môi dưới cố không để cho nước mắt trào ra, sau xoay người bỏ chạy, nhưng những giọt nước mắt như pha lê kia đã kịp thoát ra khỏi hốc mắt, như những giọt sương sớm có 1 giọt may mắn đọng lại trên mặt của thủ lĩnh, hắn đưa tay sờ lên giọt nước long lanh kia, tim bất giác nhói đau. Hắn xoay người nhìn về phía phòng của Lâm Thiên Vũ, lúc đầu hắn định đến thăm nàng nhưng sau khi gặp Mạn Vân đột nhiên tâm trạng của hắn thật nặng nề, hắn xoay người rời khỏi nơi đó. … Sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ Lâm Thiên Vũ quyết định sẽ kết hôn, nàng vui vẻ ra khỏi phòng, đi khắp nơi tìm thủ lĩnh, người đẹp thì được ưu ái chính là đây, mọi người rất vui lòng dẫn nàng đi tìm thủ lĩnh, khi đi đến đại sảnh liền thấy hắn đang bận rộn chỉ huy mọi người trang hoàng nhà cửa. - Hắc tử(đen),nhà ngươi có tiệc hay sao mà lại trang trí hoành tráng thế? – Lâm Thiên Vũ hỏi. - Hửm? Hắc tử? Nàng gọi ta sao? – Thủ lĩnh hỏi. - Ta không gọi ngươi thì gọi ai. Ngươi từ trên xuống dưới đen như than không gọi ngươi là hắc tử thế gọi là gì? - Ta không phải Hắc tử, ta tên Tịnh Văn. - Tiểu Văn a, tiểu Văn, ngươi muốn ta gọi ngươi là Hắc tử hay tiểu Văn. – Lâm Thiên Vũ cười hắc hắc trêu chọc Tịnh Văn. - Nàng muốn gọi sao cũng được. – Tịnh Văn đầu hàng. Đám sơn tặc mặt đầy hắc tuyến, tiểu mỹ nhân này thật là không sợ chết, dám nói trại chủ như vậy, mà nàng cũng thật là lạ đi, nếu là nữ nhân bình thường khi bị sơn tặc bọn họ bắt thì không khóc la cũng đòi chết còn nàng không khóc cũng chẳng đòi chết ngược lại còn vui vui vẻ vẻ xem nơi đây như là khách điếm, thích đi đâu liền đi đó, còn có tâm tình mà trêu chọc trại chủ, nàng xem ra thật không tầm thường. - Này, ngươi còn chưa nói cho ta biết là bọn ngươi đang làm gì? – Lâm Thiên Vũ hỏi. - Ta đang chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta. – Tịnh Văn hưng phấn nói, nhưng trong ánh mắt phảng phất 1 chút không vui, mà chính hắn cũng không biết vì sao hắn lại không vui. - Ồ. – Lâm Thiên Vũ gật đầu như đã ngộ ra chân lý, đám sơn tặc vểnh tai lên quan sát dộng tĩnh xem nàng phản ứng như thế nào, thường thì nữ nhân khi nghe nói phải làm sơn tặc phu nhân thì 10 người đã hết 9 đều bảo không cần. Đáng tiếc Lâm Thiên Vũ lại là cái người thứ 10 nói cần mới chết chứ. - Muốn ta lấy ngươi cũng được thôi, trừ phi… Nàng ấy chịu làm phụ dâu cho ta thì ta liền đồng ý. – Lâm Thiên Vũ tay ngọc chỉ vào người Mạn Vân. Mọi người đều ngạc nhiên đến há hốc mồm nhìn Lâm Thiên Vũ. - Cái này… – Tịnh Văn nhìn thấy Mạn Vân thì tâm đột nhiên nhảy thót 1 cái, hắn chần chừ. - Không chịu thì thôi, ta là ta thích tình nguyện kết hôn, nếu ngươi cưỡng ép thì chỉ nhận được cái xác mà thôi. – Nàng uy hiếp. - Được rồi, nhưng phụ dâu là cái gì? – Tịnh Văn hỏi - Đại khái là giống như tân nương nhưng không phải tân nương, ai nha ngươi chỉ cần biết nàng theo giúp ta là được. – Lâm Thiên Vũ không kiên nhẫn giải thích. - Nàng nói cái gì ta thật không hiểu. - Không hiểu cũng không sao từ từ ngươi sẽ hiểu, việc bây giờ là ta cần nàng ấy. - Vậy… Mạn Vân ngươi đi theo giúp nàng vậy. – Tịnh Văn có phần chột dạ nói. - Ta biết rồi. – Mạn Vân lành lạnh đáp, nàng ánh mắt hình viên đạn hướng về phía Lâm Thiên Vũ. - Đi theo ta. – Lâm Thiên Vũ làm như không thấy sự chán ghét mà Mạn Vân dành cho nàng, nàng nhanh nhẹn nắm lấy tay của Mạn Vân, ra khỏi đại sảnh. … Dưới cái tài không nhớ đường của Lâm Thiên Vũ, nàng cùng Mạn Vân đã đi khắp nơi mà chính Lâm Thiên Vũ cũng không biết là nàng đang đi đâu, cho đến khi Mạn Vân bực dọc hỏi nàng muốn đi đâu thì nàng mới ỉu xìu bảo muốn về phòng. Mạn Vân bó tay toàn tập với Lâm thiên Vũ, nàng ta nhanh nhẹn dẫn Lâm thiên Vũ về đến phòng. Lâm Thiên Vũ đưa Mạn Vân vào phòng xong nhanh tay đóng cửa lại, xoay người đối diện với Mạn Vân. - Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? – Mạn Vân chán ghét hỏi. - Ngươi thích Hắc tử có phải không? – Lâm Thiên Vũ vào thẳng vấn đề. - Ta… Ta không có. – Mạn Vân chối bỏ, nhưng khuôn mặt đỏ ửng như quả gấc đã bán đứng nàng ta. - Khoan hẳn phủ định, nếu ngươi thích hắn, ta sẽ giúp cho, còn nếu không… Vậy ta xin phép… – Lâm Thiên Vũ kéo dài giọng đầy mờ ám, cười giảo hoạt. - Không cần… – Mạn Vân cướp lời, nàng ta mặt đỏ đến tận mang tai, ngập ngừng hồi lâu liền thú nhận: – Ta… Ta thích hắn. - Ai nha, ta chờ đợi câu nói này của ngươi lâu lắm rồi, yên tâm đi ta ủng hộ ngươi. – Lâm Thiên Vũ khoái chí cười lớn. - Nhưng mà tiểu Văn hắn chỉ muốn lấy ngươi, với lại chỉ 3 ngày nữa là 2 người thành hôn. – Mạn Vân giọng đầy chua xót nói. - Cái gì? 3 ngày, sao nhanh vậy? – Lâm Thiên Vũ hét lên, sau lại tập trung suy nghĩ, tính toán lại toàn bộ kế hoạch. Sau nàng lại nói cho Mạn Vân biết những gì nàng suy tính, Lâm Thiên Vũ tin tưởng Mạn Vân vì người mình yêu nhất định sẽ hợp tác với nàng. Ban đầu Mạn Vân còn không chịu bảo là quá mạo hiểm nhưng sau 1 hồi bị Lâm Thiên Vũ dụ dỗ, nàng ta rốt cuộc cũng đồng ý. Kế hoạch của nàng chính là: Tráo tân nương
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]