Mùi trà lan tỏa khắp phòng khách, chiếc sofa gỗ cứng khiến cô khó chịu mà nhích người, liếc nhìn xung quanh những người khác mờ mờ ảo ảo, rồi lại nén xuống ngay.
Ngồi uể oải nhìn tách trà trước mặt, khói bốc lên lãng đãng mơ màng, cô thầm thở dài.
Buổi sum họp gia đình nhà này chỉ im lặng uống trà thôi sao? Hứa Ni rất muốn lắc đầu, nhưng sợ bị ai đó trông thấy.
Cô chọn im lặng cầm tách trà lên, nhàm chán ngắm hoa văn trên bề mặt. Ồ! Nhìn kỹ một chút, hoa văn này vẽ tinh xảo thật đấy, không giống tách bình thường.
Nhận ra vẻ kinh ngạc trong mắt Hứa Ni, ông cụ đang uống trà mở miệng: “ Ồ, có vẻ cô gái nhỏ cháu khá am hiểu đấy!”
Hứa Ni vội đặt tách xuống, vẫy tay nói với ông cụ: “Cháu không rành lắm đâu ạ, chỉ cảm thấy vẽ đẹp thôi.”
“Cháu học ngành mỹ thuật à?” Ông cụ tò mò hỏi, Hứa Ni lúng túng lắc đầu: “Cháu chỉ thích vẽ vời thôi, học mỹ thuật quá đắt, cháu không đủ khả năng.”
Chẳng những không đủ khả năng học mỹ thuật, sắp tới cả học phổ thông cũng khó. Cô sắp trở thành con bé thất học rồi. Nghĩ đến đây, cô hơi tủi thân.
Vì sao em gái cô được đi học tiếp, còn cô phải làm việc không công trong cửa hàng của mẹ, trở thành nhân viên miễn phí chứ? Sao lại bất công như vậy? Mình cũng là con của mẹ mà?!
Hứa Ni nhìn hoa văn trên tách, nước mắt quay cuồng trong hốc, bất ngờ rơi xuống tách.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-muoi-hai/3402334/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.