Chương trước
Chương sau
Hai năm sau....

Biệt thự Phó gia...

- "Phó Hải Lan, không được chạy, kẻo vấp ngã bây giờ."

Phó Bắc Ảnh vẻ mặt mệt mỏi vì cả ngày không ngừng theo sát cô con gái nhỏ của mình hiện rất hứng thú với việc chạy nhảy khắp nơi. Một lúc lâu sau, anh vội vàng cất giọng cho người hầu trông nom cô con gái hiếu động này liền sau đó nhanh chóng đi về phía cầu thang, đưa tay dìu lấy Hàn Uyển, không ngừng xoa xoa vào chiếc bụng đã có phần to lên mỗi ngày của vợ, ôn nhu nói:

- "Bà xã, em đang có mang, không nên một mình xuống lầu như thế."

Vừa nói, Phó Bắc Ảnh không ngừng đưa tay xoa nhẹ lên chiếc bụng tròn của cô vợ mình. Dáng vẻ lo lắng thái quá này của anh khiến Hàn Uyển không nhịn được mà bật cười nói:

- "Bắc Ảnh, thai phụ trong lúc mang thai cũng nên vận động một chút. Anh không thể bắt em cả ngày ở trong phòng mãi được. Việc quan trọng nhất bây giờ mà anh có thể làm đó chính là thay em trông nom Hải Lan."
Nghe đến đây, Phó Bắc Ảnh bĩu môi tỏ vẻ nũng nịu thế nhưng Hàn Uyển lại vô cùng cương quyết. Vì vậy, anh chỉ có thể miễn cưỡng nghe theo sự sắp xếp này. Kể từ khi Hải Lan ra đời cộng với việc sắp có thêm thành viên mới là một quý tử khiến anh cảm thấy dường như bản thân đã bị vợ cho ra rìa. Hàn Uyển hiện giờ mỗi khi thấy anh đều hỏi chuyện chăm con, chẳng hề đoái hoài đến những tủi thân của anh một chút nào khiến anh cảm thấy thi thoảng có chút ghen tị với bọn trẻ do chính mình sinh ra.

Phó Bắc Ảnh cẩn thận dìu Hàn Uyển ngồi xuống ghế, chu đáo chăm sóc cho cô từng chút một. Trong lúc cả hai đang vui vẻ trò chuyện, thì phía bên ngoài, vợ chồng

Lôi Vũ Uy và Châu Kỳ Ngưng đã đến thăm. Trái ngược với dáng vẻ bận bịu chăm con của Phó Bắc Ảnh, vợ chồng Lôi Vũ Uy trông có vẻ nhàn hạ hơn. Thấy em gái mình sắp sửa hạ sinh một quý tử, Châu Kỳ Ngưng vui mừng, bèn chậm rãi đặt giỏ trái cây đã chuẩn bị xuống bàn, cất giọng tươi cười hỏi thăm:
- "Hàn Uyền, chúc mừng vợ chồng em sắp có thêm thành viên mới."



Liền lập tức, Phó Bắc Ảnh bèn cất giọng thắc mắc khi nhìn cặp vợ chồng ngồi đối diện với dáng vẻ vô cùng thư thả, hỏi:

- "Chẳng phải anh chị rất bận trong việc trồng coi Vũ Hàn sao?"

Nghe đến đây, Lôi Vũ Uy lập tức nhìn sang Châu Kỳ Ngưng mỉm cười, sau đó hướng thẳng người ngồi đối diện, điểm đạm đáp:

- "Thằng bé Vũ Hàn đã được ông nội chăm sóc và dường như cả ông và cháu cũng rất hợp nhau. Chính vì thế, anh và chị mới có thời gian đến thăm em và Hàn Uyển."

Ngừng một lúc, Lôi Vũ Uy cất giọng nói tiếp:

- "Kể từ sau xảy ra nhiều chuyện, cha anh cuối cùng cũng đã giữ đúng lời hứa rắng sẽ bù đắp những sai lầm mà ông ấy đã gây ra đối với anh, toàn tâm toàn ý chăm sóc Vũ Hàn bằng tất cả tình yêu thương, sẽ không để thằng bé thiếu thốn, hưởng trọn niềm hạnh phúc của một đứa trẻ."
Dứt lời, Lôi Vũ Uy hướng mắt trìu mến nhìn sang Châu Kỳ Ngưng, khẽ nắm lấy bàn tay cô, giọng ngọt ngào nói:

- "Anh rất cảm ơn sự sắp đặt của định mệnh đã dẫn lối cho em xuất hiện trong cuộc đời anh."

Nói rồi, cả bốn người nhìn nhau mỉm cười, sau đó hướng mắt về phía bé gái nhỏ đang chơi đùa ở trước sân.

Thôn Tây Hạ..



- "Hân Vy, chàng trai khi trước cậu cứu đến tận bây giờ vẫn không quay lại để nói lời cảm ơn sao?"

Thanh Phụng đưa tay nhận lấy cốc nước từ tay người trước mặt, cất giọng thắc mắc nói. Ngay khi cô vừa nói dứt câu thì Mộc Hân Vy đã lên tiếng cắt ngang, nở nụ cười nhạt đáp:

- "Trước khi rời đi, Phó Bắc Sơ có nói lời cảm ơn với mình rồi. Hơn nữa, việc mình cứu mạng anh ta cũng chỉ là việc nên làm mà thôi. Thanh Phụng, khi không cậu hỏi mình về con người này suốt mấy hôm nay là có ý gì đấy?"

Mộc Hân Vy ánh mắt khó hiểu, nhìn chăm chăm vào mặt Thanh Phụng khiến cô không tài nào che giấu được mà gật đầu lên tiếng thừa nhận:

- "Đúng vậy. Mình đã từng nghĩ, tại sao cậu không quen Phó Bắc Sơ gì đó để quên đi tên Thiếu Thành nhu nhược? Anh ta vì nghe theo sự sắp đặt của mẹ mình mà rời bỏ cậu không một lời giải thích."

Liền lập tức, Mộc Hân Vy lắc đầu, nhếch môi cười nhạt nói:

- "Mình bây giờ đã không còn tin vào tình yêu nữa rồi. Ấn tượng thì sao chứ? Rồi tất cả cũng sẽ vì cái "môn đăng hộ đối" làm cho người ta từ bỏ mình mà thôi. Cuộc gặp gỡ giữa mình và Phó Bắc Sơ chỉ là tình cờ. Chẳng phải vì sự sắp đặt của định mệnh nào cả. Tin mình đi, anh ta cũng chẳng khác gì Thiếu Thành, xuất hiện bất ngờ trong đời mình rồi cũng sẽ rời đi một cách nhanh chóng, không bao giờ gặp lại."

Trên một con phố tấp nập người qua lại, chàng trai với dáng vẻ cao ráo, trên vai khoác chiếc ba lô màu đen, dán mắt vào màn hình điện thoại, miệng lẩm bẩm nói:

- "Đi hết con phố này, băng qua một cánh rừng là sẽ đến thôn Tây Hạ."

Phó Bắc Sơ ánh mắt sáng rực, khóe môi cười nhẹ, dõng dạc bước từng bước về phía trước. Sau khi phần chia rõ ràng mọi việc ở Phó gia, cũng như đến nhà giam thăm mẹ mình, Phó Bắc Sơ quyết định đến một nơi khác bắt đầu lại mọi thứ. Một nơi mà anh cho là bình yên và cũng như đến để trả lại một thứ cho một người. Nơi anh muốn đến, không nơi nào khác đó chính là thôn Tây Hạ."

BỘ "HOÁN ĐỔI LINH HỒN TÌM ĐƯỢC CHÂN ÁI" ĐẾN ĐÂY LÀ HẾT. CHÂN THÀNH CẢM ƠN SỰ THEO DÕI CỦA CÁC BẠN SUỐT THỜI GIAN QUA.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.