- "Hàn Uyển, Kỳ Ngưng. Hai người họ nói rất đúng."
Giọng nói trầm khàn bất ngờ vang lên khiến bốn người lập tức ngoảnh mặt lại nhìn. Châu Kỳ Ngưng tròn xoe mắt ngạc nhiên liền cất giọng nói khi thấy người đàn ông từ phía cửa lớn, chậm rãi tiến vào bên trong.
- "Cha? Sao cha lại đến đây?"
Người này không ai khác chính là Châu lão gia. Ngay khi vừa nhìn thấy ông, sắc mặt Hàn Uyển lập tức tối sầm xuống. Liền lập tức, cô ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác, nhằm không muốn nhìn thấy người đàn ông này, bèn quay sang Phó Bắc Ảnh mà nói nhỏ vào tai anh:
- "Em cảm thấy có chút chóng mặt. Chuyện hoán đổi cứ để khi khác nói tiếp."
Ngay khi Hàn Uyển xoay người, định đi lên lầu thì bên tai cô truyền đến giọng nói của người đằng xa. Châu lão gia giọng điệu nghẹn ngào, cất tiếng gọi cô:
- "Hàn Uyển, cha biết đến giờ con vẫn không muốn nhìn mặt Châu Giang Thành này. Cha biết, cho dù bây giờ bản thân làm bất cứ việc gì cũng không thể nào bù đắp lại những tổn thương, mất mát mà con đã trải qua. Cha thật có lỗi với Thái Hà, càng có lỗi với con. Hàn Uyển, cha không mong chờ con sẽ tha thứ cho mình.
Ngày hôm nay, cha đến đây là đề nói lời tạm biệt trước khi quyết định xuất gia tu tập để ăn năn, sám hối về những nghiệp chướng mà bản thân đã gây ra suốt phần đời còn lại. Cha sẽ cầu nguyện, cũng như tạo nhiều công đức cho mẹ của con. Việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-linh-hon-tim-duoc-chan-ai/3451044/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.