Chương trước
Chương sau
- "Sao...sao lại là em?"

Phó Bắc Ảnh lập tức kéo lấy tay Châu Kỳ Ngưng mà đi ra xa, nép cạnh một góc tường, sau đó hỏi nhỏ:

- "Kỳ Ngưng, em đến đây là muốn tìm Hàn Uyển để quay trở về thân xác sao? Cô ấy hiện tại vẫn chưa khỏe hần, nếu như quay trở về vào lúc này sẽ càng thêm nguy hiểm."

Nghe anh nói, Châu Kỳ Ngưng lập tức lắc đầu mà ghé sát tai nói nhỏ, nhằm tránh người đứng ở phía cổng đang không ngừng chửi mắng người bên trong.

"Tất nhiên là không phải chuyện thân xác. Hàn Uyển đang bị thương, bản thân tôi cũng chịu ảnh hưởng không ít. Làm sao tôi có thể tìm đến đây ép buộc cô ấy hoán đổi lại linh hồn với mình chứ?"

"Vậy. rốt cuộc là chuyện gì?"Phó Bắc Ảnh vẻ mặt ngơ ngác mà lập tức trầm giọng hỏi lại. Châu Kỳ Ngưng không chút giấu giếm mà tường thuật lại mọi chuyện vừa xảy ra sáng nay cho anh nghe:
- "Cô ấy là Dương Thái Phân, người mà tôi mới quen biết cách đây vài tuần. Cô ấy vừa gặp đã đối xử tốt với tôi. Nhưng chẳng hiểu tại sao ngày hôm nay, mới sáng sớm cô ấy đã đến gõ cửa, vội kéo tay tôi đuổi theo một người, nói rằng đến lúc giúp tôi đòi lại mọi thứ thuộc về mình."

Phía bên này, Châu lão gia đã không nhịn được nữa mà dõng dạc tiến ra ngoài sau những lời lẽ chửi bới mình của người phía cổng. Ngay khi vừa chạm mặt, ông lập tức trở nên choáng váng mà hốt hoảng nói:

- "Dương Thái Phân? Sao...cô...cô đến đây tìm tôi làm gì?"

Trước biểu cảm hoảng hốt này khiến Dương Thái Phân cảm thấy vô cùng hả dạ mà bật cười thật lớn, sau đó dõng dạc nói lớn:

"Tôi đến là để đòi lại công bằng cho em gái của mình, đòi lại công bằng cho cái thai trong bụng mà ông đã âm thầm cho người mưu sát hai mẹ con họ."
"Cái gì chứ? Chẳng phải Thái Hà đã bị băng huyết mà sảy thai sao?"

"Hahaha."Dương Thái Phân há miệng cười lớn liền sau đó kể lại mọi chuyện:

- "Châu Giang Thành, ông vì muốn cưới vợ giàu, nhẫn tâm chối bỏ máu mủ của mình với Thái Hà. Còn bảo tất cả chỉ là ngoài ý muốn mà năm lần bảy lượt ép con bé phá thai để ông không còn chút vướng bận nào, thuận tiện kết hôn với thiên kim nhà giàu. Vốn đoán được kết cục của mình, cho nên sau khi hạ sinh, Thái Hà đã nhanh chóng giao đứa nhỏ lại cho tôi. Bảo rằng tôi phải nuôi lớn đứa nhỏ bất hạnh bị ruồng bỏ, đưa nó trốn khỏi ông càng xa càng tốt."



Ngừng một lát, Dương Thái Phân nghiễn răng nói tiếp:
- "Cái thai mà ông cho người bắn trúng khi ấy chỉ là giả. Nhưng cái chết của Thái Hà là thật. Ngay sau khi tôi ôm đứa bé bỏ trốn. Khi đến Cô nhi viện Tây Giáp, tôi đã gửi nhờ đứa trẻ ở đó một vài hôm, hứa sẽ quay trở lại sớm nhất có thể. Nhưng không ngờ, ông trời lại trêu ngươi, khiến tôi gặp phải nạn dữ, không đi đứng được bình thường suốt mấy năm dài. Cho đến vài năm sau, khi tôi quay trở lại Tây Giáp thì mới phát hiện ra đứa trẻ đã được người khác nhận nuôi, không còn sống trong cô nhi viện nữa. Nhưng may thay, trước khi gửi nhờ đứa trẻ, tôi đã căn dặn sư thầy rằng không được để người khác thay đổi tên gọi của đứa trẻ dù bất cứ giá nào. May thay, cuối cùng tôi cũng tìm được đứa trẻ ấy với cái tên là Hàn Uyển (Hàn: cái lạnh, trong tình cảnh mà Thái Hà đặt tên có ý nghĩa là bị ghẻ lạnh. Uyển: uyển chuyển, thướt tha).

Nghe đến đây khiến Châu Kỳ Ngưng không thể đứng vững. Người cha mà cô nhất mực kính trọng lại làm ra chuyện tán tận lương tâm sao? Nếu nói như vậy thì...cô và Hàn Uyển là chị em cùng cha khác mẹ.

Phó Bắc Ảnh đang đứng bên cạnh Châu Kỳ Ngưng phút chốc trợn trừng mắt ngay khi phát hiện Hàn Uyển đã bước ra ngoài tự lúc nào. Cô hiện tại đứng ngay phía sau lưng của Châu lão gia. Ánh mắt ngập tràn tia máu đỏ, hai tay siết chặt liền sau đó ngã khụy, ôm lấy lòng ngực đau nhói của mình khiến Phó Bắc Ảnh hốt hoảng, nhanh chân chạy đền đỡ lẩy cô, vô tình thốt ra tên thật của cô.

- "Hàn Uyển, em không sao chứ?"

Nghe anh gọi con gái mình là Hàn Uyển khiến Châu lão gia lập tức xoay lưng lại, lập tức lên tiếng nói:

- "Phó Bắc Ảnh, sao lại gọi Kỳ Ngưng là Hàn Uyển được chứ? Ngay cả con cũng bị Dương Thái Phân làm cho điên loạn lên rồi sao?"

Đến nước này, Phó Bắc Ảnh cũng không che giấu nữa mà lớn tiếng nói rõ mọi chuyện khiến những người có mặt ngay lập tức chết lặng tại chỗ.

- "Người con gái đang ở trong vòng tay tôi thực chất không phải Châu Kỳ Ngưng mà là Hàn Uyển. Linh hồn cô ấy vốn đã bị hoán đổi với Châu Kỳ Ngưng. Còn người đứng cạnh Dương Thái Phân, cô ấy mới chính là Châu Kỳ Ngưng thực sự."

Dứt lời, Phó Bắc Ảnh chỉ tay về phía Châu Kỳ Ngưng đang trong thân xác của Hàn Uyển bèn khiến Dương Thái Phân không tin đây là sự thật mà hắng giọng bác bỏ:

"Không đúng. Làm sao có chuyện vô lí như thế được. Tôi cũng đã kiểm định DNA từ tóc của con bé rồi. Làm sao...làm sao có thể..."

"Phải. Từng sợi tóc hay gương mặt bên ngoài của cô ấy quả thực là của Hàn Uyễn, nhưng linh hồn cũng như tính cách thì chính là Châu Kỳ Ngưng."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.