Nghe anh hỏi, Hàn Uyền chỉ gỏn gọn cất giọng trả lời:
- "À...cậu ấy nói linh tinh điều gì đó, vô cùng khó hiểu."
Sau khi nghe câu trả lời này, gương mặt vốn đang cau có của Phó Bắc Ảnh mới trở lại bình thường mà mỉm cười với cô, nói:
- "Tính ra em là người đầu tiên mà Bắc Sơ cất tiếng nói chuyện kể từ sau khi thằng bé bị bệnh."
Trước thông tin mới mẻ này khiến Hàn Uyển vô cùng tò mò mà cất giọng dò hỏi:
- "Khoan đã. Anh nói như vậy có phải, Phó Bắc Sơ không phải mắc bệnh ngay từ nhỏ mà là thời gian sau này sao?"
Phó Bắc Ảnh khẽ thở dài, hai tay di chuyển chiếc xe lăn về phía trước mà dõng dạc kể lại mọi chuyện cho người bên cạnh nghe:
- "Kể từ ngày anh hai của anh mất khiến Vẫn Lệ Chi vô cùng đắc ý. Tuy nhiên, bà ta không ngờ rằng có phải quả báo đến quá sớm hay không mà chỉ khoảng tầm vài tháng, trước ngày chọn ra người thừa kế. Khi ấy, anh cũng đang ở trong bệnh viện điều trị, và bác sĩ bảo rằng sẽ có nguy cơ trở thành người tàn tật suốt đời. Điều này khiến Vãn Lệ Chi vô cùng tự tin rằng người duy nhất có thể nắm toàn bộ quyền lực ở Phó gia sẽ là con trai bà ấy, Bắc Sơ. Nhưng nào ngờ, khoảng chừng một tuần sau, thằng bé bắt đầu có những hiểu hiện cười nói một cách bất bình thường. Sau khi kiểm tra thì mới hay tin Bắc Sơ bị rối loạn lưỡng cực. Chính vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-linh-hon-tim-duoc-chan-ai/3450998/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.