Trước những lời bênh vực này, Hàn Uyển chỉ biết bĩu môi, chống cằm lắng nghe, thi thoảng cô còn thở dài một hơi tỏ vẻ chán nản càng khiến Vãn Lệ Chi như sắp phát điên mà đanh giọng mắng chửi:
- "Châu Kỳ Ngưng, mới bước vào đây chưa được bao lâu mà đã bắt nạt người hầu của Phó gia rồi sao?"
Tiểu Linh lúc này chỉ biết đứng nấp sau lưng nhị phu nhân quyền lực này khiến Hàn Uyển càng thêm chắc nịch rằng hai người họ đã hợp tác chơi xấu cô mà nhàn nhạt tự tin đáp:
- "Tôi lấy tư cách là thiếu phu nhân của nhị gia Phó Bắc Ảnh, không được sao?"
Vừa nói, Hàn Uyển không ngừng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Vãn Lệ Chi khiến bà ta có chút dè chừng. Đột nhiên, cô bất ngờ chỉ tay thẳng vào mặt của Tiểu Linh đang đứng nép đằng sau khiến cô ta hoảng hồn mà không ngừng run lên cầm cập, bên tai truyền đến lời cảnh cáo của người trước mặt. Hàn Uyển lạnh giọng, nói chậm từng chữ:
- "Cô đừng tưởng tôi không biết gì. Bản thân đã làm gì, thâm tâm cô tự rõ, tôi chỉ nói có vậy thôi. Quên nữa, Phó Bắc Ảnh là người vốn rất sạch sẽ. Nếu như cô kháng lệnh tôi thì cứ việc, hành lí sẽ chờ cô ở trước cánh cổng Phó gia."
Nói rồi, Hàn Uyển khẽ đưa tay chạm vào xô nước có pha xà phòng trơn nhẵn mà nhếch môi cười nhạt, ánh mắt không quên liếc về phía Vãn Lệ Chi, trầm giọng nói:
- "Xà phòng khá trơn đấy, nhưng không tài nào làm tôi chế.t được đâu. Bởi vì tôi cao số lắm đấy. Không chừng, bà chưa kịp nhìn tôi trượt chân té chế.t thì bản thân đã mồ yên mả đẹp rồi, thưa kế mẫu thân yêu."
- "Châu Kỳ Ngưng, cô dám rủa tôi sao?"
Vãn Lệ Chi như sắp phát điên ngay khi nghe những lời này thốt ra từ miệng người đối diện. Trước khi trở lên trên phòng, Hàn Uyển không quên nở nụ cười thật lớn của kẻ chiến thắng mà khiêu khích bà ta, khẽ chu môi huýt sáo đắc ý rồi đóng sầm cửa phòng lại.
- "Con nhỏ Châu Kỳ Ngưng này quả thật không đơn giản như những gì mình thấy trước đây. Cuối cùng thì, cô ta cũng lòi bộ mặt hồ ly của mình. Không được, mình phải tìm mọi cách trừ khử người phụ nữ này mới được. Cô ta mà kết hợp cùng Phó Bắc Ảnh thì mình sẽ không tài nào đấu lại.
Bên trong phòng ngủ...
Hàn Uyển cúi xuống nhìn chỗ vết thương ngay khuỷu tay mà thở dài chán nản. Liền lập tức, cô nằm lăn ra giường của Phó Bắc Ảnh mà lẩm bẩm trong miệng:
- "Ông trời ơi, khi nào thì con mới có thể quay trở về cuộc sống tự do tự tại bên cạnh Vũ Uy trước đây chứ?"
Phút chốc, vẻ mặt cô tối sầm lại khi nhớ lại những hình ảnh của vài hôm trước rằng bản thân đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng Lôi Vũ Uy hôn môi người con gái khác mà nằm úp mặt xuống giường, vô tình ngủ thiếp tự lúc nào không hay.
Phố Nam Xuyên....
Kể từ lúc xảy ra chuyện khó xử ấy, Châu Kỳ Ngưng cả ngày cứ nhốt mình ở trong phòng nhằm tránh né việc gặp mặt Lôi Vũ Uy. Bản thân anh cũng chẳng biết rằng mình đã làm sai điều gì mà cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhưng vốn hiểu rõ tính khí thất thường của người cô bạn gái này cho nên anh cũng chỉ biết lẳng lặng, mỗi buổi đặt món ăn và thức uống ở trước cửa phòng cho cô.
- "Tiểu Uyển, anh ra ngoài một chút đây. Nếu như em đói, trước cửa phòng đã có thức ăn rồi nhé."
Ngay khi cảm nhận tiếng bước chân của Lôi Vũ Uy rời khỏi nhà. Liền lập tức, Châu Kỳ Ngưng nhanh chóng mở tung cửa phòng mà thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh tay cầm khay thức ăn và nước uống đặt lên trên bàn mà ăn một cách ngon lành:
- "Haiz, chưa bao giờ mình lại có cảm giác tội lỗi, chẳng khác gì người thứ ba chen chân vào tình cảm giữa hai người họ."
- "Cuối cùng anh ta cũng chịu ra khỏi nhà, bằng không, mình cứ ở trong phòng nhỏ hẹp này mãi chắc sẽ phát điên mất."
Trong lúc Lôi Vũ Uy chưa trở về, Châu Kỳ Ngưng tha hồ chạy nhảy quanh ngôi nhà. Cô ngả lưng ra ghế xem chương trình truyền hình, thi thoảng lại bật cười thật lớn, sống vô tư với một cuộc sống bình dị.
- "Nhưng mà nói gì thì nói, chí ít mình cũng phải làm việc gì đó phụ giúp Lôi Vũ Uy mới được. Nhưng mình biết làm gì bây giờ?"
Trầm ngâm một hồi, Châu Kỳ Ngưng vội vàng chạy vào bên trong tủ đồ, lấy ra hết tất cả số quần áo của Lôi Vũ Uy mà giúp anh ủi thẳng. Hai mắt cô chăm chú nhìn vào từng thao tác hướng dẫn ủi đồ trên điện thoại.
- "Hóa ra ủi quần áo dễ dàng hơn mình tưởng."
Châu Kỳ Ngưng nhoẻn miệng cười đắc ý, liền sau đó dõng dạc cắm dây điện vào ổ cắm rồi đặt bàn ủi lên trên mặt vải của chiếc áo sơmi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]