Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu đọc đi đọc lại mấy từ do Giản Nguyên viết. Thư Giản Nguyên viết rất ngắn gọn, những dòng chữ ấy trông giống như lời nói của Giản Nguyên, có gì đó không đúng lắm. Nguyễn Dạ Sênh nghiền ngẫm chúng, càng ngẫm càng thấy lạnh toát xương sống, thậm chí còn thấy sởn cả tóc gáy. "Kiện hàng càng ngày càng kỳ lạ... là sao?" Nguyễn Dạ Sênh nhìn Hề Mặc: "Cách hình dung này rõ là rất quái lạ." Giản Nguyên là người kinh doanh đồ cổ, để bà gọi là món hàng thì có lẽ món hàng đó cũng là đồ cổ. Đồ cổ dạng gì mà lại xuất hiện sự biến đổi. Hề Mặc nhíu mày, cũng như cô, nàng không rõ: "Mẹ mình nói cảm giác như có người theo dõi mình, chắc chắn mẹ đang gặp phải chuyện gì rất khó giải quyết cho nên mới mang theo hàng đi gặp người bạn nọ, để người bạn này kiểm tra hàng. Nhưng trọng điểm, món hàng đó là gì?" Nguyễn Dạ Sênh cũng thấy kiện hàng đó là mấu chốt vấn đề, nói: "Đồ cổ, mỗi một món đều có giá trị xa xỉ, thứ quan trọng như thế chắc chắn sẽ có ghi chép xuất nhập, lúc nào nhập, lúc nào bán, món đồ là gì, hẳn sẽ có lưu lại, hơn nữa còn phải là ảnh chụp." Tuy đối với chuyện buôn bán đồ cổ cô không biết nhiều nhưng những kiến thức cơ bản thế này cô vẫn biết. "Nhưng chuyện đã qua nhiều năm, không biết có tìm được hồ sơ xuất nhập hàng năm đó hay không." Hề Mặc đang tự trách bản thân vì chuyện thư và quà của Nguyễn Dạ Sênh, giờ lại bị mấy câu trong lá thư của Giản Nguyên làm cho bất an, tâm trạng của nàng phút chốc trở nên phức tạp, mày nhíu càng sâu: "Sau khi mẹ mất, chuyện làm ăn của mẹ toàn bộ đều được cậu út của mình tiếp quản, nếu thật sự có giữ lại hồ sơ xuất nhập hàng, có lẽ phải hỏi cậu út của mình." Nguyễn Dạ Sênh biết Hề Mặc còn một người cậu tên là Giản Tôn, là em trai của Giản Nguyên. Nhưng Giản Tôn, người này lại khá bí ẩn, rất ít khi xuất hiện, hơn nữa lại hay bận việc. Từ thời đại học, Nguyễn Dạ Sênh quen biết Hề Mặc, số lần cô gặp được Giản Tôn phải nói là chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có lần cô gặp Hề Mặc nói chuyện với Giản Tôn, Giản Tôn rất trẻ, nhìn qua trông chỉ giống anh trai Hề Mặc. "Vậy cậu hỏi thử được không?" Nguyễn Dạ Sênh biết tính tình của Hề Mặc, biết Hề Mặc để ý đến chân tướng việc mẹ nàng năm đó qua đời đến mức nào, hiện giờ lại xuất hiện vài lời mà mẹ nàng để lại, hơn nữa còn chỉ ra sự kỳ quái, chắc chắn Hề Mặc sẽ muốn biết chuyện gì đã xảy ra. "Rất lâu rồi mình không liên lạc với cậu, cậu bận, mình cũng bận, nếu giờ đột nhiên phải liên lạc hỏi chuyện này, mình thấy không quen." Hề Mặc khó xử nói: "Hơn nữa cậu không thích người khác nhắc đến mẹ, cậu sẽ không vui, mình sợ cậu sẽ không chịu giúp chúng ta tìm hồ sơ trước đây." "Quan hệ của ông và mẹ cậu không được tốt sao?" Đoạn thời gian trước, vào ngày giỗ Giản Nguyên, Nguyễn Dạ Sênh nhận ra một chuyện, người em trai Giản Tôn không hề đến thăm viếng chị của mình. "Hoàn toàn trái ngược, quan hệ của cậu và mẹ vô cùng tốt, cậu kém tuổi hơn mẹ rất nhiều, mẹ mình rất quan tâm cậu." Hề Mặc thở dài, nói: "Chỉ là sau khi mẹ qua đời, cậu út như thay đổi thành một người khác, trông cậu rất u ám, khi có ai đó nhắc đến mẹ trước mặt cậu, cậu phản ứng rất dữ dội, dần dần không ai dám tiếp xúc với cậu." "Thảo nào ông không đến thăm viếng mẹ cậu." Nguyễn Dạ Sênh có thể hiểu cho cảm nhận của Giản Tôn, nói: "Chuyện mẹ cậu mất có thể là đả kích rất lớn đối với ông, ông không buông bỏ được chuyện này cho nên kép mình lại, không muốn đối mặt, không muốn nhớ lại để chịu nỗi đau này." Hề Mặc nghe vậy, nàng tương đối bất ngờ: "Cậu có biết... trước đây người ngoài họ nói cậu mình thế nào không?" "Nói thế nào?" Hề Mặc đáp: "Bọn họ rỉ tai nhau, nói cậu là một kẻ không lương tâm, mẹ mình đối xử với cậu tốt như thế nào mà giờ đến cả ngày giỗ cũng không đến thăm, lại không cho người khác nhắc đến mẹ trước mặt cậu, họ nói quan hệ của cậu và mẹ có rạn nứt. Thậm chí còn có người nói, mọi chuyện là do cậu giở trò, nói rằng tên tài xế đó là do cậu mua chuộc, nhờ vậy nên khi mẹ mình qua đời, cậu có thể hoàn toàn hợp pháp tiếp quản nghiệp kinh doanh đồ cổ của nhà họ Giản." Nàng nói đến đây, nhìn Nguyễn Dạ Sênh: "Thứ bọn họ nghĩ đến đều là mặt tối, cậu là người đầu tiên cảm thấy vì tình cảm ông giành cho mẹ là quá nhiều nên mới trở nên mâu thuẫn như thế. Nếu ông biết cậu nghĩ về ông như vậy, có lẽ sẽ rất vui." Nguyễn Dạ Sênh thật sự rất khác biệt. Cả người cô đều là sự ấm áp. Hề Mặc nhìn thấy rất nhiều sự hoài nghi của người ngoài đối với cậu của mình cho nên khi nghe lời Nguyễn Dạ Sênh nói, tựa như giữa một không gian xám xịt bỗng nhiên có ánh sáng chiếu vào. Nhưng Nguyễn Dạ Sênh không phải là người đơn giản mà dễ tin vào lời người khác, trái lại, cô là một người với vô vàn ý nghĩ trong đầu, phía sau nụ cười mê hoặc của cô là điều gì đó đang ẩn giấu, đôi lúc sẽ khiến người khác khó nắm bắt được. Nhưng điều đó cũng không gạt đi sự thiện lương của Nguyễn Dạ Sênh, cô cũng sẽ không dùng sự tiêu cực để suy đoán mà chỉ tin vào những gì mình thấy và sự phán đoán hợp logic của mình. Đôi mắt Nguyễn Dạ Sênh cong cong: "Họ suy đoán, mà mình thật ra cũng đang suy đoán, bản chất của cả hai không khác gì nhau. Chỉ là mình suy đoán theo chiều, cớ gì cậu út của cậu không thể buông bỏ một chuyện đã qua lâu như vậy, mà ông lại rất để ý đến mẹ cậu. Một người khi quá thích thứ gì đó, lúc mất đi, phản ứng của họ sẽ rất kịch liệt, thậm chí họ càng không muốn giả vờ trước mặt người khác. Trái lại, nếu không có tình cảm, họ sẽ nguôi ngoai rất nhanh và không phải diễn tiếp." Cô nhìn Hề Mặc, nhất thời không kiềm được lại muốn trêu đầu gỗ: "Không phải cậu rất logic sao, cậu cảm thấy hai hướng suy đoán này, hướng nào tốt hơn?" "Cậu... rất tốt." Hề Mặc như đang lẩm nhẩm.. Nguyễn Dạ Sênh bất ngờ. "Ý mình là, logic của cậu... rất tốt." Hề Mặc nhẹ đảo mắt sang bên cạnh, né tránh ánh mắt của Nguyễn Dạ Sênh. Nhưng ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh lại dính chặt theo nàng. Nhìn chốc lát, Nguyễn Dạ Sênh phân tích: "Nếu tạm thời không hỏi chuyện cậu út của cậu được, nếu như muốn biết được kiện hàng mà mẹ cậu nhắc đến trong thư là gì vậy thì phải tìm được người bạn mà mẹ cậu liên lạc. Mẹ cậu nói sẽ mang hàng đến cho người này kiểm tra, vậy thì đối phương phải là một người có nhiều hiểu biết, hơn nữa, mẹ cậu là một người có tiếng trong giới đồ cổ, với năng lực của bà, người này hẳn cũng là một chuyên gia, nhưng không biết đối phương có còn ở Trường Sa hay không." "Ba mình đang điều tra vài việc của năm đó." Hề Mặc đề nghị: "Có lẽ mình nên nói chuyện này với ba, để cho ông điều tra, ba có quan hệ rộng, nếu muốn biết chuyện gì đó không phải là việc khó, cậu cảm thấy thế nào?" Nguyễn Dạ Sênh không ngờ Hề Mặc lại chủ động đề nghị mang chuyện này nói với Hề Quý, cô cảm giác tâm lý sợ Hề Quý của Hề Mặc giờ đã tan đi rất nhiều, nàng biết tin tưởng và dựa dẫm vào Hề Quý, cũng không còn muốn giấu Hề Quý nhiều chuyện, trong lòng cô thấy vui thay Hề Mặc, hai mắt cũng sáng ngời. Mà vui hơn đó là, những việc này Hề Mặc đều thương lượng với cô. "Mình thấy đây là lựa chọn tốt nhất." Nguyễn Dạ Sênh cười. Hề Mặc lại như mất tự nhiên, nói: "... Chúng ta ra ngoài đi." Nàng tìm một chiếc hộp nhỏ, bỏ 16 lá thư vào, xếp chúng theo đúng thứ tự. Chỗ thư này lại nhất quyết thiếu đi một bức, nàng cứ nhìn, vừa không vui vừa nuối tiếc. Nhưng sự không vui và nuối tiếc này, tất cả đều do nàng tạo ra. Hề Mặc cất thư xong, nàng ôm lấy một hộp quà to nhất trong đó làm đế, sau đó đặt hộp chứa thư lên trên, nói với Nguyễn Dạ Sênh: "Dạ Sênh, lấy mấy món quà khác đặt lên trên giúp mình." "Chất cao như vậy lát nữa sao thấy đường mà đi." Nguyễn Dạ Sênh cười cười, chỉ đặt lên trên hộp đĩa than giúp nàng rồi nói: "Cũng lâu rồi, hộp quà cũng có mùi mốc, hay là bỏ vỏ ngoài đi, cậu lấy lại quà bên trong thôi?" Hề Mặc cau mày: "Lấy hết." "Được, lấy hết." Hề Mặc không được vui, trái lại Nguyễn Dạ Sênh cười càng vui vẻ, đặt hai hộp quà còn lại lên, cùng Hề Mặc ra khỏi phòng di vật. Sau khi quay lại, Hề Mặc tạm thời bỏ lại quà và thư, đi đến thư phòng của Hề Quý. Nàng vốn không muốn làm phiền ông nhưng chuyện này là chuyện quan trọng nên vẫn phải gõ cửa: "Ba, con có một chuyện rất quan trọng muốn nói với ba." Cửa được mở rất nhanh. Hề Quý đứng trước cửa nhìn nàng: "Chuyện gì?" Hề Mặc lấy ra phong thư đã rất cũ nhặt được ở phòng di vật, cẩn thận đưa cho Hề Quý: "Đây là thư năm đó mẹ để lại, lúc nãy con ở phòng di vật tìm quà và thư, thấy nó nằm dưới tấm lót. Ba xem thử có biết người ở Trường Sa mà trong thư nhắc đến không? Người này có vẻ là một chuyên gia trong giới đồ cổ, nếu không mẹ sẽ không tìm y." Hề Quý vừa nghe đến chuyện của Giản Nguyên, nét mặt ông thay đổi, lá thư ấy quá cũ, vào phút này trông ông cẩn thận phải gấp mấy lần Hề Mặc, lúc lấy lá thư ra, động tác nhẹ như thể nếu làm quá mạnh thì di vật của Giản Nguyên sẽ hỏng bét. Cho đến khi Hề Quý đọc từng dòng trong thư, mặt ông bỗng trầm xuống. Hề Mặc rõ, không phải nói thêm điều gì với Hề Quý, ba nàng sẽ tự biết làm thế nào. "Ba sẽ điều tra." Hề Quý nói. "Vâng, vậy ba làm việc đi." Hề Mặc còn việc gấp, thấy đã nói rõ với Hề Quý, phương hướng để điều tra chuyện của Giản Nguyên cũng đã có, lúc này nàng đi khỏi. Hề Quý đứng một hồi ở trước cửa thư phòng, lát sau mới đóng cửa đi vào. Hề Mặc gọi thím Chu đến, hỏi bà ấy cách để giặc sạch thú bông và cách để khử đi mùi ẩm mốc. Thím Chu thấy nàng lấy ở đâu ra đống quà cũ, thấy dáng dấp không muốn vứt cả vỏ quà của nàng, dự định cũng làm sạch chúng, mới nói: "Này thì có nhiều cách, để thím và mọi người làm giúp con, con nghỉ ngơi đi." Hề Mặc đã sống trong nhung lụa từ nhỏ, ở nhà nàng chưa phải tự tay làm chuyện gì, hơn nữa thím Chu rất thương nàng, nào nỡ để nàng làm những chuyện này. "Con tự làm." Về điểm này Hề Mặc thật sự rất bướng bỉnh: "Thím nói cách làm cho con là được." Dừng một chút, nét mặt nàng nghiêm túc hơn, thay đổi: "Mà khoan đã, hay là thím xem con làm đi, nếu con làm sai chỗ nào, thím chỉ con cách sửa lại." Đây là quà Nguyễn Dạ Sênh tặng cho nàng, nàng muốn tự tay mình làm sạch chúng rồi cất giữ một cách kỹ càng, đương nhiên đây là một ý định nghiêm túc. Nhưng nàng sợ mình không biết cách làm, không may tay chân vụng về làm cho hư mất, lúc đó hối hận không kịp. Đặc biệt là con thú bông kia, nếu nàng giặt hư, đến ruột gan nàng cũng sẽ hối hận, cho nên phải quyết tìm một người chuyên nghiệp giám sát nàng. "Được, dì ở cạnh xem giúp con." Thím Chu hiếm khi thấy nàng để tâm đến việc lặt vặt như thế, cười nói. Lát sau Hề Mặc và thím Chu, hai người loay hoay chỗ quà và thư đó bận bịu. Vé vào thủy cung, đĩa than và hoa sen đồng kia vẫn còn ổn, chúng được giữ trong hộp quà nên khá sạch, chỉ cần khử đi mùi ẩm mốc lâu ngày là được, chỉ phiền phức mỗi con cá heo bằng bông, khi thấm phải nước sẽ dễ bị biến dạng nhưng cần thiết phải giặt. Thiết bị giặt riêng ở trang viên đều có. Ngay cả hộp đựng quà Hề Mặc cũng cẩn thận làm sạch từng hộp. Lau xong, nàng ngửi thử, tuy đã sạch nhưng vẫn còn đâu đó mùi ẩm mốc, thấy thế nàng quyết định xịt nước hoa. Cả nhưng lá thư cũng được xịt. Nguyễn Dạ Sênh đi tới muốn xem tiến độ của nàng, cuối cùng bị một mùi hương xông vào mũi. Còn là phiên hản giới hạn. "Chỗ quà và thư này giờ chúng thành đồ quý rồi." Đây là lần đầu Nguyễn Dạ Sênh thấy có người dùng loại nước hoa đắt đỏ để xịt lên thư và hộp quà, cô bật cười: "Giá trị được tăng lên rất nhiều, bù cho khoảng thời gian chúng bị vùi lấp lâu như vậy, đáng giá." Thấy Nguyễn Dạ Sênh cười nàng, Hề Mặc cúi đầu, không biện giải. Chuyện này lỗi ở nàng, Nguyễn Dạ Sênh muốn trêu thế nào cũng được. "Sau này mình sẽ giữ thật kỹ." Lát sau, Hề Mặc nói. Nguyễn Dạ Sênh ngồi xuống, tay chống cằm nhìn Hề Mặc, cô cảm giác bao nhiêu mong chờ của tuổi trẻ đều rất đáng giá, cô nói: "Thật ra mình khá may mắn." "May mắn chuyện gì?" Hề Mặc hỏi. Nguyễn Dạ Sênh thông suốt, ngữ khí nửa đùa nửa thật: "May mắn là, chỗ quà và thư này, hiện giờ mới được cậu tìm thấy. Nếu là trước đây, chắc chắn tụi nó sẽ không được cậu xịt cho nước hoa cao cấp thơm tho như vậy." Nếu là khi đó, có lẽ qua một đoạn thời gian, Hề Mặc sẽ không nhớ mình đã nhận được những món quà này. Dù sao thì, những năm ấy, khoảng cách giữa cô và Hề Mặc không hề gần như hiện tại. Hề Mặc biết Nguyễn Dạ Sênh muốn nói gì, không hiểu sao nàng cũng thấy may mắn. May mắn là, nàng đã lỡ mất quà và thư "ngày trước." Phải qua một thời gian lâu mới nhận được, nhờ sự bỏ lỡ của ngày trước cho nên ngày nay mới để nàng không muốn lại bỏ lỡ. Lúc ăn cơm chiều, Đinh Nho cũng đến đây, Đinh Nho đến trang viên Hề gia như là đến nhà mình. Ông thấy Nguyễn Dạ Sênh cũng ở đây, vừa mừng vừa lo, đến nói không ít chuyện với Nguyễn Dạ Sênh. Còn dì Lan, bà nhìn thế nào cũng thấy hài lòng về Nguyễn Dạ Sênh, ba người hòa thuận ngồi ở kia trò chuyện một cách vui vẻ. Hề Mặc gặp Đinh Nho, nàng không thể không nhớ đến khi ấy Đinh Nho giao lá thư cho nàng. Nàng không nghĩ ra, trong lòng cứ xoắn xuýt. Thế nhưng nàng không dám nói chuyện này với Đinh Nho, dù gì lúc ấy Đinh Nho đã căn dặn nàng rất kỹ, nói nàng nhất định phải đọc thư, cuối cùng nàng lại để thư trên bàn, rồi sau đó không thấy tăm hơi lá thư đâu. Rốt cuộc lá thư đó đã chạy đi đâu. Tuy Hề Mặc đã biết được nội dung lá thư nhờ Nguyễn Dạ Sênh, thế nhưng khi nàng không được thấy lá thư của mình, nàng vẫn cảm thấy trống vắng. Với nàng, 17 lá thư đó, nàng không muốn mất đi bất kỳ lá nào, nhưng giờ rõ ràng đã mất đi một lá, nó như một lỗ hỏng trong lòng nàng, khiến nàng không thể không nghĩ đến nó. Không biết được, rốt cuộc nàng muốn lá thư đó. Hay là muốn thứ khác. Lỗ hỏng ấy khiến Hề Mực thấy rất lạ, trước khi ngủ, nàng nằm trên giường nhưng không cách nào buông được, cảm thấy trong lòng mình có gì rất khó chịu,. Nàng trằn trọc, cuối cùng cầm điện thoại lên nhắn cho Nguyễn Dạ Sênh: "Ngủ chưa?" "Vẫn chưa." Nguyễn Dạ Sênh trả lời rất nhanh, rõ ràng cũng đang xem điện thoại. Hề Mặc thấy Nguyễn Dạ Sênh trả lời, đột nhiên không biết phải tiếp tục nói chuyện gì, đành nói một câu: "Thủy cung mà trước đây cậu muốn đi cùng với mình, bây giờ vẫn còn mở không?" "Còn mở." Cách màn hình điện thoại, Nguyễn Dạ Sênh vẫn cảm nhận được ngọt ngào trong câu hỏi của Hề Mặc, cô khẽ cắn môi gõ chữ: "Chiếc vé năm đó tặng cậu đã quá thời hạn, cậu đang muốn đền cho mình vé vào thủy cung khác?" "Ừ, mình đền bù." Hề Mặc trả lời cô: "Chỉ là thời gian tới có thể sẽ không tiện, chúng ta còn phải làm quen với kịch bản, mấy ngày này ở nhà đi." Hề Mặc rất xem trọng bộ điện ảnh lần này, Nguyễn Dạ Sênh cũng không khác gì nàng, đây là lần thứ hai cô hợp tác với Cố Như, tuy chưa khai máy nhưng cô rất mong chờ. Hơn nữa, kịch bản bộ phim vô cùng cuống hút, mấy hôm nay Nguyễn Dạ Sênh chờ đọc kịch bản như chực chờ đọc truyện, cô đã hiểu phần nhiều cốt truyện và mối quan hệ của các nhân vật, rất hứng thú với câu chuyện này. Tuyến tình cảm giữa hai nữ chính lại không có yếu tố để xác minh. Nhưng Nguyễn Dạ Sênh có thể cảm nhận tình cảm chất chứa bên trong, không phải là cảm giác mập mờ mà là sự chữa lành, cứu rỗi lẫn nhau, sinh tử có nhau. Có được cơ hội tham gia một bộ phim song nữ chủ, cô chỉ hận không thể bay đến phim trường thật sớm để diễn cùng Hề Mặc. "Ngủ đi, ngày mai chúng ta quay về." Hề Mặc gửi tin
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]