Nguyễn Dạ Sênh vươn đầu ra, rất cẩn thận quan sát nơi vừa phát ra tiếng động.
Nhìn thấy ở lối đó hiện lên ánh sáng lành lạnh của đèn pin, đây là loại đèn có thể đeo lên quần áo, rất tiện để mang đi, khi hai tay được tự do, rất thích hợp để linh hoạt hành động vào ban đêm.
Người mang đèn pin là một cô gái hiên ngang cột tóc đuôi ngựa, cô gái này đưa lưng về phía Nguyễn Dạ Sênh, hai tay lập tức đưa lên, giơ về trước, nhìn tư thế này có lẽ đang cầm súng.
"Đứng đó, quay lại, đưa hai tay lên, ôm đầu." Cô gái vì cuộc truy đuổi trước đó gấp gáp thở, lạnh giọng nói: "Nếu không tôi sẽ nổ súng."
Nguyễn Dạ Sênh nhận ra, đây là giọng của Thôi Gia Ngư. Thật ra cô không thấy bất ngờ, lần này Thôi Gia Ngư đến trấn tất nhiên là vì điều tra, hiện tại có thể Thôi Gia Ngư điều tra được gì đó, đang truy đuổi.
Trước mặt Thôi Gia Ngư có một người, người này đang đưa lưng lại, là một người đàn ông.
"Dương Trận, tôi biết là anh." Thôi Gia Ngư cầm chắc súng trên tay, nói: "Đừng hòng trốn, người nhà đang tìm anh, quay về với tôi hỗ trợ điều tra."
Dương Trận vẫn không quay lại, tay từ từ nâng lên, trong tay như đang cầm vật gì.
Vì bị người bên này che đi, Nguyễn Dạ Sênh không thấy món đồ trong tay Dương Trận, nhưng cô có một dự cảm xấu, người cô như phát lạnh.
"Lập tức buông thứ trên tay xuống!" Thôi Gia Ngư cũng phát hiện, cô không biết đó là gì, uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-anh-hau/1005358/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.