Nghe được tin toàn bộ quà mà cô tặng cho Hề Mặc thời đại học đều không có ở phòng chứa quà, ban đầu Nguyễn Dạ Sênh sửng sốt, sau đó trong lòng thoáng nổi lên một cảm giác vô cùng thất vọng.
Trước đó cô còn mang đầy lòng mong chờ, cảm thấy quà của mình chắc chắn nằm ở đây, thậm chí còn muốn theo mọi người tìm chúng từ trong đống quà này. Tất cả cũng bởi vì sự mong chờ, cô tràn ngập nhiệt tình, cho dù phải tìm thư cả một buổi cũng không thấy mệt mỏi.
Không ngờ đều là công dã tràng.
Hy vọng bao nhiêu, thất vọng bấy nhiêu, Nguyễn Dạ Sênh đứng ở kia, khẽ thở dài.
Hề Mặc ủ rủ, không nói chuyện.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng đi qua.
Khi vừa đến trước cửa, nàng nhìn thấy Hề Mặc buồn bã đứng cạnh đống quà, không hiểu sao lòng cô có chút chua xót. Vì biết Hề Mặc không ngủ lại chạy sang đây để tìm quà, cuối cùng lại tốn công vô ích, hiếm khi cô nhìn thấy một Hề Mặc mang nét ưu sầu như thế, càng nhìn càng đau lòng.
Lúc Hề Mặc mở hộp quà cuối cùng, ngay khi chắc chắn rằng quà của cô không có ở đây, nàng đã rất buồn.
Nguyễn Dạ Sênh không ở đây để chứng kiến nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được tâm trạng của Hề Mặc khi đó.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Dạ Sênh đau lòng vì Hề Mặc đã sớm xóa đi cảm giác thất vọng ấy, cô đi đến trước Hề Mặc, nhẹ nhàng nói: "Không tìm được thì không tìm được, không sao cả, thật ra cũng không có thứ gì là quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-anh-hau/1005337/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.