Khi Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy chanh trong túi, cô đã biết rõ trong lòng Hề Mặc tinh toán gì.
Cô cố tình hỏi cũng chỉ muốn trêu chọc Hề Mặc, muốn nhìn xem Hề Mặc có phản ứng gì thú vị. Cuối cùng là cố chấp im lặng hay sẽ kiên định giải thích một cách logic, cưỡng chế cho qua.
Hề Mặc lại thẳng thắn nói muốn uống chanh mật ong, thật sự làm Nguyễn Dạ Sênh bất ngờ.
Nghe vậy, trong lòng Nguyễn Dạ Sênh có chút nóng lên, bên môi nở nụ cười tươi tắn, nói: "Rất dễ làm, giờ mình làm nó cho cậu liền."
Hề Mặc lại có chút do dự: "Làm bây giờ?"
Nguyễn Dạ Sênh không biết tại sao nàng lại do dự, nhưng cảm thấy chắc chắn Hề Mặc có lý do riêng, nói: "Không phải cậu muốn uống sao? Nhìn vẻ mặt này của cậu, sao mình lại thấy cậu như không muốn vậy."
"Không phải, mình muốn uống." Hề Mặc ẩn ẩn chút nóng vội, mày còn cau lại.
Nguyễn Dạ Sênh rất thích xem dáng vẻ sốt ruột thanh minh của Hề Mặc, mỗi khi Hề Mặc lộ ra biểu cảm này, thật sự rất rất đáng yêu.
Rõ ràng Hề Mặc lớn lên dưới cái khí khái lạnh lùng, là một đóa hoa cao ngạo khó chạm tới, còn thường xuyên thấy không vui, bây giờ lại có thể bối rối trước mặt cô.
Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười quan sát Hề Mặc, đợi nàng nói tiếp.
"Nhưng bây giờ uống ngay thì, thì có chút không tiện." Hề Mặc khó xử nói: "Vừa rồi cũng mới uống trà, trong thời gian ngắn không nên uống đồ uống có nhiều đường, đợi đến buổi chiều uống sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-anh-hau/1005331/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.