Đêm đã khuya, không ít phòng bệnh đã tắt đèn, đèn hành lang cũng được chỉnh mờ ảo nhưng phòng bệnh của Nguyễn Dạ Sênh vẫn sáng sủa, xung quanh yên tĩnh.
Cô đứng trước ngạch cửa tách biệt sáng và tối, có thể nghe rõ tim mình đập như nổi trống, chuyện sau đó khiến cô như mất đi khả năng ngôn ngữ trong thời gian ngắn.
Hề Mặc cũng như vậy, đứng nhìn cô hồi lâu, mới nói: "Mình nói rồi, cậu không định chúc ngủ ngon mình sao?"
Lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới tỉnh mộng, nở nụ cười: "Ngủ ngon."
Ánh mắt Hề Mặc như có vui vẻ lướt qua, sau đó lại bị che lấp, tìm thế nào cũng không thấy được chỉ có thể nhìn thấy nét mặt nghiêm túc lành lạnh của nàng: "Nếu như chúng ta đã chúc ngủ ngon xong rồi, vậy mình trở về đây."
"Chỉ vậy sao?" Nguyễn Dạ Sênh ngẩn người.
"Nếu không thì?" Hề Mặc hỏi lại cô: "Còn phải thế nào nữa?"
"Cậu qua đây thật sự chỉ có chúc ngủ ngon với mình thôi sao?" Tuy chỉ là hai chữ ngủ ngon cũng đã làm tim Nguyễn Dạ Sênh đập liên hồi nhưng cô vẫn không nhịn được mà chờ đợi nhiều hơn.
"Thật." Lúc này Hề Mặc nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng trả lời một cách nghiêm túc, Nguyễn Dạ Sênh cuối cùng cũng xác nhận đây thật sự là ý định của nàng, trong lòng tuy thỏa mãn nhưng vẫn có chút mất mát không rõ.
Đặc biệt đến đây, chỉ vì muốn chúc cô ngủ ngon, nhìn thì cứ như là một chuyện nhỏ bé không đáng nói nhưng Hề Mặc vẫn làm vì cô, Nguyễn Dạ Sênh có lý dó để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-anh-hau/1005316/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.