Edit & Beta: RinZly
Nguyễn Dạ Sênh không rõ cái ôm này kéo dài trong bao lâu, cô không buông tay, Hề Mặc thì vẫn cứ thế ôm cô.
Phòng bệnh ấm áp, sáng sủa, một khung cảnh yên bình và thư thả, cảm giác so với lúc vừa tỉnh lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Hai tay Nguyễn Dạ Sênh ôm chặt, thắt lấy eo Hề Mặc, mặt dán lên bộ đồ bệnh nhân của Hề Mặc nhưng cô vẫn thấy mình như đang nằm mơ. Cho dù thực tế hai người đã đổi lại hay giờ phút này Hề Mặc đang ôm cô. Niềm vui khi ước nguyện đạt thành luôn khiến cô cảm thấy có một loại hạnh phúc đang bao trùm lấy mình.
Nhưng cô không bị hạnh phúc này làm cho đầu óc mụ mị, cô còn vẫn nhớ những chuyện quan trọng khác, nói: “Có vài điều mình đã thử suy nghĩ, mình cảm giác có rất không thích hợp.”
“Cậu nói đi.” Thật ra Hề Mặc biết cô đang ám chỉ vấn đề gì.
Bản thân Hề Mặc cũng cảm thấy như vậy.
“Thứ nhất là chuyện bị dị ứng.” Nguyễn Dạ Sênh thông minh, có rất nhiều việc phức tạp cô thông hiểu cực kỳ nhanh, cô phân tích từng vấn đề: “Những người xung quanh đều biết cậu dị ứng với hải sản, đa số mọi người đều rất để ý việc này, bình thường ở đoàn phim cũng có đầu bếp riêng được Lộ Thanh Minh mời đến, cho nên đầu bếp là người biết rất rõ, chắc chắn sẽ không có vấn đề. Mỗi lúc tham dự tiệc bên ngoài, Lộ Thanh Minh cũng sẽ đặc biệt căn dặn nhà bếp, do vậy những món ăn của cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-anh-hau/1005312/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.