Vừa nghe Nguyễn Dạ Sênh nói ra mấy lời này xong, tay Hề Mặc đang lau bàn chợt dừng lại. Mắt nàng không chớp, cứ lom lom nhìn xuống mặt bàn, không nhúc nhích.
Y như đầu gỗ.
Nguyễn Dạ Sênh thấy bộ dạng cả kinh ngây dại kia của nàng, tuy trêи vẫn kiêu căng bưng mặt ra nhưng thật sự là nhịn cười không được, quơ quơ tay trước mặt nàng: “Không thể nào, tôi chẳng qua chỉ nói là muốn ngủ ở chỗ cô mà đã dọa cô thành như vậy?”
Hề Mặc: “…”
Nguyễn Dạ Sênh vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng chọc chọc lên má nàng.
Hề Mặc vừa hồi phục tinh thần, cả người lại bị tác động mềm nhẹ này gần như phát ra cảm giác tê tái.
Nàng kiếp này chưa từng trải qua loại cảm giác kỳ quái như thế, cũng không biết bản thân rốt cuộc bị gì, vội vàng lui về sau hai bước, sắc mặt cổ quái nhìn Nguyễn Dạ Sênh: “Cô làm gì vậy?”
“Không có làm gì a.” Nguyễn Dạ Sênh nhún vai vô tội, cười nói: “Tôi thấy cô tự nhiên bị đứng hình, y như cái đầu gỗ nên xem thử có thể chọc tỉnh cô hay không.”
Lúc này sắc mặt Hề Mặc càng không được tự nhiên, từ từ ngồi xuống ghế, lát sau mới nói: “Tôi không có bị dọa, chỉ là không nghĩ tới, cô sẽ… sẽ ngủ ở đây.”
“Không thể sao?” Ánh nước từ đáy mắt Nguyễn Dạ Sênh lưu động.
Thoạt nhìn như đang có ý thương lượng, nhưng thực tế đa số những người bị cô dùng loại ánh mắt mị hoặc hàm xuân này nhìn qua đều phải răm rắp chấp thuận, làm gì có cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-anh-hau/1005279/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.