Hề Mặc cúi người, thậm chí tay ở trước ngực còn nắm chặt lấy áo. Nàng im lặng không lên tiếng nhưng mày đã nhíu chặt và mồ hôi lạnh đã ướt đầy vùng cổ, điều này đủ nói lên giờ phút này nàng thật sự đang rất thống khổ.
Vốn hai người đều đang ngồi, Nguyễn Dạ Sênh lập tức đứng lên, đi qua chỗ của Hề Mặc. Cô khom xuống đưa tay ra nhưng rồi lại dừng lại, theo như biểu hiện của Hề Mặc, khẳng định đang rất đau đớn, loại này không phải sau khi cố gắng chịu đựng hoặc phớt lờ là có thể coi như qua chuyện, cô nhanh chóng rút tay lại, vô thức sờ soạng về phía túi áo, định lấy điện thoại ra gọi điện, kết quả sờ soạng lại không tìm được gì.
Một người đang sốt ruột sẽ rất dễ bị rối loạn, lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới ý thức được hiện tại mình đang mặc đồ cổ trang, không có túi áo. Trước đó đều phải quay phim, điện thoại của cô và Hề Mặc đều để ở chỗ Phùng Đường Đường, căn bản không mang theo bên người.
“Trước tiên cô cố gắng chịu đựng một lát, chờ tôi.” Trong giọng nói Nguyễn Dạ Sênh mang theo run rẩy: “Tôi lập tức gọi người đến.”
Hề Mặc tựa như đã đau đớn đến mức không thể nói được nữa, chỉ nhìn cô, Nguyễn Dạ Sênh nhấc lên chiếc váy cồng kềnh của đồ cổ trang, chạy nhanh về phía trước.
Chưa chạy được mấy mét đã thấy Cố Tê Tùng ở phía trước cô chạy đến, tốc độ rất nhanh, thoáng cái đã đến trước mặt cô.
Cố Tê Tùng với tư cách và vệ sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-anh-hau/1005273/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.