Rất nhanh, Hề Mặc trả lời lại tin nhắn: "Cơm trưa là Đường Đường làm đấy, ăn rất ngon." Hiếm khi có được còn kèm theo một tấm ảnh chụp thức ăn.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn văn tự ngắn gọn của đoạn tin nhắn rồi nhìn bức ảnh giản đơn ấy, nở nụ cười.
Nhưng cuộc nói chuyện ở phòng khách vẫn đang tiếp tục, những thông tin trong cuộc đối thoại đó đối với Nguyễn Dạ Sênh là vô cùng quan trọng, thế nhưng trong lòng cô như hận không thể lập tức quay về bên Hề Mặc, vì đại cục khó mà bỏ mặc, để tránh phân tâm, cô cũng đành tạm thời không trả lời tin nhắn, nắm điện thoại trong tay, tiếp tục nghiêng tai lắng nghe.
Bên ngoài, Nhan Thính Hoan tiếp tục đưa ra các nghi vấn với mũ lưỡi trai: “Người trong ảnh này vào bệnh viện để làm gì? Là mắc bệnh hay là bị thương ở đâu, sau đó cậu có tìm bác sĩ hay y tá để tìm hiểu sự tình hay không?”
Nguyễn Dạ Sênh nghe xong, như kϊƈɦ động hơn, bước chân thoáng đi lên, chờ đợi mũ lưỡi trai trả lời.
Mũ lưỡi trai rũ mắt xuống, thành thật khai báo: “… Tôi không có đi tìm hiểu.”
Nhan Thính Hoan trừng mắt nhìn hắn: “Tôi và Thôi Gia Thụ để cho cậu làm việc, cậu lại làm việc sơ suất như thế hả?”
Mũ lưỡi trai lui sâu vào bên trong sô pha rụt rụt cổ, vẻ mặt vô tội: “Lúc đấy, sau khi tôi nhìn thấy, đầu óc như phát ngốc ra vậy, nghĩ thầm sao có thể trùng hợp như thế, nhất thời thì quên đi việc phải tìm người hỏi rõ tình huống.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-anh-hau/1005263/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.