Đột nhiên Nguyễn Dạ Sênh nghĩ đến cái gì, ai nha một tiếng rồi nói: “Đợi đã, tôi bị chiếm tiện nghi rồi.”
Sắc mặt Hề Mặc trầm xuống, lập tức dừng động tác, nói: “Tôi chiếm tiện nghi cô ở đâu?”
Nguyễn Dạ Sênh chậm rãi xoay người, cười cười nhìn nàng: “Tôi chỉ nói tôi bị chiếm tiện nghi, tôi có nói là cô chiếm tiện nghi tôi à? Làm gì mà cô vội vàng thanh minh như vậy chứ.”
Hề Mặc: “…”
Trong giọng nói của Hề Mặc mang theo chút khí tức không vui, cau mày nói: “Vậy cô nói xem, cô bị ai chiếm tiện nghi.”
“Nếu như tôi nói cho cô biết là ai…” Nguyễn Dạ Sênh khẽ cắn môi dưới, sắc mặt vui mừng như đang e thẹn che dấu, mà giờ phút này có được cơ hội khoe khoang, nói: “Cô sẽ giúp tôi giáo huấn người đó sao?”
Hề Mặc chăm chú nhìn cô, đại khái biết được người này đang đùa giỡn mình cho nên không thẳng thắn trả lời cô, mà ngắn gọn nói: “Cô nói trước đi, là người nào.”
Nguyễn Dạ Sênh đưa ngón tay chỉ chỉ lên cái khăn đen đang đeo trêи cổ mình: “Là cái khăn che mặt này.”
Hề Mặc: "…"
Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh không che dấu được sung sướиɠ, tỉ mỉ phân tích với nàng: “Cô xem, trước đó là cô dùng thân phận của tôi đeo cái khăn này, sau đó tôi lại dùng thân phận của cô cũng cùng đeo nó. Đeo khăn che mặt thì môi sẽ dán lên đấy, đây nghĩa là môi của tôi đã chạm lên cái khăn che mặt này rồi, sau đó môi của cô cũng dán lên nó lần nữa, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-anh-hau/1005261/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.