"Cô không phải là muốn tôi chọn sao?" Nguyễn Dạ Sênh đưa ra đề nghị: "Những thứ này dù sao tất cả cũng là đồ của cô, chúng nhất định sẽ thích được cô chọn."
Hề Mặc dùng một ánh mắt hết thuốc chữa nhìn cô.
Sau đó Nguyễn Dạ Sênh lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Mà nếu là cô lựa chọn, tôi chắc chắn đều thích." (~~là thính độc!!!)
Hề Mặc: "…"
Hề Mặc không còn cách nào, lựa chọn một bộ cho Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn Dạ Sênh nhận lấy, ngón tay trêи sợi vải nhẹ nhàng phủi vài cái, cười cười nói lời cảm ơn với Hề Mặc. Trêи mặt cô có bao nhiêu vui vẻ đều hiện hết trêи mặt, đây là yêu thích từ tận đáy lòng tựa như sóng mắt bên trong tràn ra, đọng lại trêи mi mắt của cô.
Hề Mặc nhìn cô một cái, rồi nghiêng ánh mắt về hướng khác. Nguyễn Dạ Sênh biểu hiện sự yêu thích vơid bộ đồ cưỡi ngựa này, nhìn qua bộ dạng yêu thích đó, vậy mà trong lòng cảm giác được một tia không hiểu là loại tình cảm ấm áp gì. Như bị ánh nắng mặt trời một mực chiếu vào.
Hề Mặc tự nhận là bản thân chưa từng yêu mến ai, từ nhỏ đến lớn, nàng thật sự đã thấy quá nhiều thứ tốt, thấy nhiều hơn thì cũng chỉ biết chết lặng, không có thứ gì gọi là đặc biệt yêu thích, những thứ đó đối với nàng là rất dễ để có được, cho nên với yêu thích, hai từ này thật sự nàng không thể có được một nhận thức rõ ràng về nó. Nàng có lẽ không biết được cái gì gọi là chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-anh-hau/1005235/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.