Phùng Đường Đường nhìn biểu tình của Hề Mặc trong nháy mắt kia giống như mới vừa uống độc dược, vội vàng hỏi: "Nguyễn Nguyễn, rất khó uống sao?"
" Không a." Hề Mặc chịu đựng cảm giác ghê tởm, ưu nhã nuốt ngụm canh gà sầu riêng xuống, nét mặt xuân phong, cười: "Uống rất ngon."
Còn không bằng đi uống thuốc độc tự sát.
Phùng Đường Đường yên tâm rồi: "Vậy là tốt rồi. Tuy nói ngươi thích ăn sầu riêng cùng canh gà sầu riêng nhưng lần này là ta nhờ người khác nấu, ta cũng sợ thủ pháp độ lửa thay đổi, đối phương nấu không hợp khẩu vị của ngươi. Hoàn hảo, ngươi cảm thấy ngon là được rồi."
Hề Mặc nhìn Phùng Đường Đường, để không khiến cô nghi ngờ, lại giả vờ tùy ý nhấp vài ngụm, lúc này mới đem chén đặt xuống.
Đôi mắt Phùng Đường Đường trong suốt, tha thiết nhìn bàn tay cầm muỗng của Hề Mặc.
Hề Mặc: "….."
Không có cách nào, Hề Mặc chỉ đành kéo chặt da đầu uống một ngụm.
Phùng Đường Đường vẫn nhìn cô.
Hề Mặc: "….."
Thịnh tình không thể chối từ, Hề Mặc bưng chén , đem chén canh mùi vị vô cùng tuyệt vời uống hết.
Phùng Đường Đường vẻ mặt thỏa mãn.
Hề Mặc biểu tình bình tĩnh, trong lòng lại phát hỏa. Bất quá cô biết Đường Đường tiểu trợ lý này không có liên quan, hoàn toàn là xuất phát từ một phen hảo ý, nhìn khuôn mặt của cô gái tốt theo chủ nghĩa xã hội khoa học cũng thật sự là không đành lòng mắng, vì vậy Hề Mặc đem cơn giận trong lòng toàn bộ chuyển dời đến trêи người Nguyễn Dạ Sênh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-anh-hau/1005196/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.