Chương trước
Chương sau
Chỉ chốc lát sau, thái y đáng thương đã bị thị vệ tha tới đây, không đợi hắn suyễn khí, đã bị Càn Long gọi tới bên giường khám và chữa bệnh cho tiểu bánh bao, lão thái y râu bạc hoa hoa một bên trong lòng ai thán chính mình gần đây vận xui, một bên tầm mắt nhìn mỗ hoàng đế ăn thịt người một bên vươn tay bắt mạch cho người trên giường, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, thất a ca trúng độc hạc đỉnh hồng, may mắn đúng lúc ăn thanh tâm ngọc lộ hoàn, giải được phần lớn độc tính, nếu không......” Tuy rằng cảm thấy được mỗ con cơ hồ đối tất cả dược liệu đều rõ như lòng bàn tay, là thần y bánh bao mà trúng độc chuyện này thập phần kỳ quái, nhưng hắn vẫn cẩn thận trả lời.
Càn Long mặt âm trầm, thanh âm cũng lạnh đến nỗi có thể đông chết người, “Vậy hiện tại tình trạng thất a ca thế nào? Ngươi có thể đem độc tính giải toàn bộ?”
Lão thái y run rẩy lau mồ hôi lạnh, thật sự làm khó xử  lão xương cốt già yếu như hắn a, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, chỉ cần cựu thần mở sách thuốc, tìm  phương thuốc tốt, chỉ cần uống mấy lần là được rồi......”
Càn Long nghe thái y nói không có chuyện mới nhẹ nhàng thở ra, may mắn không có chuyện...... Thấy lão thái y ngồi phịch ở trên mặt đất bất động, vừa giận, “Ngốc lăng làm cái gì, còn không mau đi kê thuốc!”
“Dạ!” Lão thái y một cái giật mình, “Sưu” một tiếng đứng lên chạy trốn, lấy tốc độ không phù hợp với tuổi của hắn bay nhanh chạy ra ngoài.
“Ngươi cũng nên để cho ngươi khác bớt lo đi vật nhỏ!” Càn Long thân thủ khẽ vuốt hai gò má non mềm trắng nõn của tiểu bánh bao, trong miệng trách cứ, ánh mắt lại vô cùng ôn nhu.
“Lão Phật gia giá lâm!” Ngoài cửa thái giám thông báo. Lão Phật gia nghe được tin tức liền lập tức đến đây, Càn Long xuất môn nghênh đón, lão Phật gia kêu lễ sau vội vội vội vàng hỏi, “Hoàng thượng, nói cho ai gia tại sao lại thế này? Vừa mới có người bẩm báo với ai gia rằng Vĩnh Tông trúng độc, có phải sự thật không?”
Càn Long trong mắt hiện lên hàn quang, trả lời, “Thưa hoàng ngạch nương, là thật, có người bỏ hạc đỉnh hồng vào tề dược trung Vĩnh Tông thường uống......”
“Cái gì?!” Lão Phật gia lấy tay khăn che lại miệng, vô cùng khiếp sợ, “Có người dám ở trong cung hạ độc hoàng tử, quả thực vô pháp vô thiên! Vậy đứa nhỏ tiểu thất hiện tại thế nào?” Nếu nàng nhớ không lầm hạc đỉnh hồng chính là gặp huyết phong hầu kịch độc a! Nàng vốn tôn tử không có nhiều, hơn nữa tiểu thất còn nhỏ mà nhu thuận, vừa vui tính khôi hài lại hiểu chuyện, nếu có điều không hay xảy ra thì phải làm sao bây giờ?
“Thưa hoàng ngạch nương, may mắn Vĩnh Tông đúng lúc dùng giải độc hoàn tùy thân mang theo mà vị thần y chữa bệnh cho hắn tặng cho, hiện tại chỉ là có chút dư độc chưa thanh, tính mạng không có gì nguy hiểm.”
Lão Phật gia lúc này mới buông lỏng tâm tình, may mắn không có việc gì, ngược lại lửa giận lại tràn ngập, độc nhân nào ăn tim hùm gan báo, cư nhiên dám mưu hại con nối dòng hoàng gia?! Tiểu thất từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, lớn lên bên ngoài cung, lại sớm không có mẫu thân, không quyền lợi, chẳng phải đã sớm xác định vững chắc sẽ không thể thừa kế ngôi vị hoàng đế, hoàng đế sủng nhiều một chút bồi thường có quan hệ gì, thế nhưng còn có người hãm hại y! Hơn nữa lúc này dám đối hoàng tử hạ độc, không chắc lần tới có thể dám hạ độc với thái hậu là nàng, còn có hoàng đế, thật không thể tha thứ!”Hoàng thượng, chuyện này không thể khinh thường, cần phải điều tra rõ ràng, trong cung nên hảo hảo chỉnh đốn!” Lão Phật gia rất sinh khí dặn dò nói.
Càn Long cũng đồng tình, hắn vốn cũng chuẩn bị nghiêm tra, hắn như thế nào có thể buông tha kẻ gây thương tổn đến bảo khố nhân hắn nâng niu trong tay, mặc kệ là ai làm, hắn đều tuyệt đối sẽ khiến y/ nàng trả giá đại giới!
Không bao lâu hoàng hậu cũng chạy lại đây, biết được tiểu bánh bao không có việc gì, hoàng hậu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, tam đại đầu sỏ tại hoàng cung hạ lệnh bắt đầu tiến hành hoạt động dọn dẹp.
Trải qua một loạt điều tra, tìm ra người hạ độc là một cung nữ tên là Mai Hương, nàng nhận tội nói chủ tử nàng là Uyển tần sai sử nàng xuống tay. Nói đến Uyển tần, Càn Long không có ấn tượng quá lớn, nhận được nghi hoặc trong mắt hoàng đế, Cao Không Cần nhỏ giọng nói, “Uyển tần là nữ nhi của Trần Duyên Chương, hoàng thượng, ngài năm trước phong Uyển tần.....” Càn Long bây giờ mới nhớ đến, hình như là người thị thiếp hắn từng nhìn qua, bất quá trong ấn tượng của hắn, đó là một nữ nhân an phận, hơn nữa trước mắt không có con cái, cũng không cùng các hoàng tử giao hảo, nàng trả cái giá lớn như vậy khiến người khác kinh sợ để hại chết tiểu bánh bao sao, việc này đem lại lợi ích gì nàng? Nghĩ nghĩ Càn Long trong lòng vạn phần căm tức, muốn đem cai kẻ gây yếu hại tiểu bánh bao bầm thây vạn đoạn, nhưng còn chưa tới mức mất đi lý trí mà nông nổi, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tiểu bánh bao sinh mệnh an toàn, nếu đúng là người nọ, tiểu bánh bao chết, Càn Long thương tâm tức giận cuồng nộ, Uyển tần chỉ sợ trên lưng đã gánh tội danh chết đi. Có thể thấy được người này tâm kế sâu đậm, đáng tiếc hắn / nàng không dự đoán được tiểu bánh bao chính là cái thần y, dược nào y cũng quen thuộc vô cung, hơn nữa hạc đỉnh hồng với y mà nói cũng coi như không hơn kịch độc. Bất quá vẫn chưa thể cam đoan Uyển tần không có quan hệ trong chuyện này, vì thế Càn Long và thái hậu triệu kiến Uyển tần.
Uyển tần thấy Mai Hương bị người mang đi, lúc sau chỉ biết là gặp chuyện không may, nhưng nàng lại không biết nói ra chuyện gì, miên man suy nghĩ, lại nghe nói lão Phật gia triệu kiến, vì thế vội vàng thay đổi phục sức, liền đi theo truyền lời nhân tiến đến Từ Trữ cung, Uyển tần loáng thoáng đoán được hẳn là cùng sự tình thất a ca có quan hệ, lại không biết vì sao lại đổ vào chính mình, dọc theo đường đi bất an, càng không ngừng giảo bắt tay vào khăn tử. Hỏi tiểu thái giám dẫn đường hắn cũng không chịu lộ ra, chỉ nói tới Từ Trữ cung rồi sẽ biết.
Uyển tần vào Từ Trữ cung, thỉnh an xong, phát hiện Hoàng Thượng cùng hoàng hậu đã đó, trong lòng càng thêm không yên. Tình Nhi đứng ở phía sau lão Phật gia, tò mò nhìn thấy vị nữ tử được lịch sử xưng là hậu phi mệnh dài nhất của Càn Long, thấy nàng ôn nhu nhã nhặn lịch sự, nhất phái phong phạm tiểu thư khuê các, trong lòng âm thầm gật đầu, nàng đối này Uyển tần ấn tượng khá tốt, ít nhất so với dáng vẻ kệch cỡm của Lệnh phi tốt hơn nhiều.
Càn Long hỏi nàng nói mấy câu, lại tuyên người đem Mai Hương dẫn tới đối chất, lại có người mang theo cái chai chứa hạc đỉnh hồng lấy từ tẩm điện Uyển tần, tuy nói Uyển tần không có nhận tội, nhưng Càn Long vẫn tạm thời bắt giữ, lại chưa nói nên xử phạt như thế nào.
Nghe nói Uyển tần bị đưa đến Từ Trữ cung, không rõ nguyên nhân đã bị bắt giữ, Lệnh phi không phát biểu ý kiến gì, cho Đông Tuyết tạm dừng giáo huấn Tử Vi, quy củ Kim Khóa —— đồng dạng là dân gian đến, hai vị cô nương đó so sánh với Tiểu Yến Tử mạnh hơn nhiều lắm, sau đó bảo Kim Mai chuẩn bị  chút dược liệu quý báu, mang theo Tử Vi, Kim Khoá tới Dưỡng Tâm điện, lấy mĩ kỳ danh vấn an thất a ca ốm đau trên giường —— tin tức tiểu bánh bao trúng độc bị tam đại đầu sỏ phong tỏa, chỉ nói tiểu bánh bao nhiễm phong hàn chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi —— Trên thực tế, quả thực chiêu trấn an của họ Tư Mã người qua đường đều biết.
Tử Vi nghe nói muốn đi Dưỡng Tâm điện, tâm đập bịch bịch, nàng sắp được nhìn thấy phụ thân nàng rồi, nam nhân tôn quý nhất Đại Thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.