Mọi người thấy Càn Long trầm mặc cũng đành cam chịu. Vì thế Tiểu Yến Tử cứ vậy mà thay thế vị trí của tỷ muội kết bái của mình, yên tâm làm cách cách sung sướng trong hoàng cung.
Không tới vài ngày, Tiểu Yến Tử ương ngạnh lấy lí do mình đã khoẻ mạnh bình thường, sức lực khôi phục, đi ra ngoài Duyên Hi cung.
Nàng mặc quần áo mới Lệnh phi làm riêng cho nàng, một thân diễm lệ với trang phục phụ nữ Mãn Thanh, lược thi son phấn, không nhận nhiều giáo dục nên nàng không nhớ rõ cũng không biết mẫu thân sau khi mất phải vì mẫu giữ đạo hiếu ba năm. Mà dưới chân giầy thêu phượng, nàng cũng không muốn mình thành cái chậu hoa.
Lệnh phi đứng bên cạnh nàng, phía sau là Kim Mai, Đông Tuyết cùng một đám các cung nữ vây quanh, đưa nàng đi thăm ngự hoa viên.
Lệnh phi chỉ chỉ phía đông, chỉ chỉ phía tây, giới thiệu cho nàng đủ loại cảnh trí trong hoa viên.
Tiểu Yến Tử chưa từng thấy qua cái gì làm bộ mặt như người nhà quê ra thành phố, bộ dáng ngốc nghếch, xem hết cảnh vật xung quanh cũng đủ rồi.
“Trong ngự hoa viên cũng không phải vài canh giờ là có thể xem được hết, ngươi thân thể vừa mới hảo, không thể đi nhiều, tùy tiện nhìn xem là tốt rồi!” Lệnh phi giả bộ vẻ mặt ôn nhu, thực ra cảm thấy đưa bà ngoại quê mùa ngu xuẩn này đến hoa viên thực khinh bỉ muốn chết.
Tiểu Yến Tử cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ với nàng, nhịn không được sợ hãi than liên tục, trên mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-chau-y-chi-tien-ca-ca/1456401/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.