Chương trước
Chương sau
Nghe khuyên, Vĩnh Kỳ liền vội vàng chạy đến Ngự thư phòng muốn tìm hiểu tin tức, không bao lâu đã trở lại, quăng một quả bom cho tất cả mọi người.

- Người được chọn không phải là Ngũ a ca, mà là ta ư? – Nhĩ Thái kinh ngạc vô cùng đứng sững sờ, muốn xác nhận những điều mà mình vừa nghe.

- Đúng vậy, là đệ. A mã của đệ nói muốn đệ lập tức quay về phủ phụng chỉ thành thân – Vĩnh Kỳ khẳng định.

- Xem ra thực sự là tỉ võ gây họa rồi – Nhĩ Khang than thở, xem ra Hàm Yên đã đoán được hoàn toàn đúng, bọn họ đúng là không nên gây náo động, mới gây ra chuyện rắc rối này.

Tuy trong lòng sớm biết kết quả này nhưng ở đâu đó sâu thẳm Hàm Yên vẫn ôm tâm lý cầu may mà ngay cả chính nàng cũng không biết nên khi nghe Vĩnh Kỳ thông báo thì tâm trạng của Hàm Yên bất chợt hoảng hốt, muốn cầm ly uống trà để bình ổn tâm trạng lại bất cẩn đánh rơi ly trà.

Tiếng choang đó đã thu hút ánh nhìn của mọi người, Hàm Yên vội thu lại biểu tình của bản thân, rặn ra một nụ cười giả tạo nói:

- Muội lỡ tay thôi. Nhĩ Thái, chúc mừng huynh, bây giờ chúng ta bớt lo rồi.

- Hàm Yên, muội có biết mình đang nói gì không? – Nhĩ Thái nhào đến, nắm chặt lấy vai của Hàm Yên, lớn tiếng chất vấn. Hắn thật sự muốn nhìn xem biểu hiện vui mừng này của Hàm Yên là thật hay giả.

Hàm Yên không phải người giỏi che giấu cảm xúc của bản thân, lời chúc mừng kia cũng là dùng hết mọi nghị lực mới nói ra được, giờ lại bị Nhĩ Thái truy hỏi, đối diện với đôi mắt hằn đỏ đau thương của hắn, nàng không thể thốt ra câu trả lời, ấp úng ngập ngừng:

- Muội…Muội…

Những người khác cũng hiểu họ cần phải nói chuyện, lui ra ngoài để lại không gian cho bọn họ, còn săn sóc giúp đóng cửa lại.

Đợi tới lúc Hàm Yên phục hồi tinh thần thì trong phòng chỉ còn lại nàng và Nhĩ Thái, nàng khó xử dùng lực muốn thoát, kêu lên:

- Nhĩ Thái, huynh đang làm muội đau đó, buông ra chúng ta từ từ nói được không?



Nhĩ Thái buông vai lại nắm tay của Hàm Yên nói:

- Hàm Yên, muội nhìn ta đi, nhìn ta đi – Thanh âm như đang hét lên đầy ẩn ý bắt buộc, đợi Hàm Yên chịu ngước mặt lên, nhìn thẳng mặt, hắn mới nói tiếp – Hàm Yên, ta thích muội, thích muội tài hoa kinh duyệt lại giản dị tinh tế, thích muội nhỏ nhẹ dịu dàng lại trọng tình trọng nghĩa. Nếu muội hỏi ta từ lúc nào đã thích muội thì thật lòng ta không thể trả lời, chỉ biết rằng từ lâu hình ảnh của muội đã in sâu vào trái tim ta, tới lúc ta phát hiện thì không thể xóa nhòa được nữa. Hôm nay chuyện Hoàng Thượng ban hôn có lẽ là trở ngại của chúng ta nhưng ta hứa với muội dù xảy ra chuyện gì cũng quyết không phụ muội. Liệu muội có bằng lòng nắm chặt tay ta cùng đi hết cuộc đời này không?

- Nhưng muội… chúng ta…chúng ta không thể đâu – Hàm Yên do dự, thanh âm yếu ớt phản bác.

- Hàm Yên – Nhĩ Thái gần như hét lên tên của Hàm Yên, nhìn nàng gằn từng chữ - Hàm Yên, trước hết đừng quan tâm chuyện ai sẽ phản đối, sẽ gây ra hậu quả như thế nào, nàng chỉ cần trả lời ta, nàng có sẵn sàng cùng ta vượt mọi chông gai để bước đi cùng nhau không?

Nhìn người nam nhân trước mắt lúc nào cũng tự tin sáng suốt giờ lại có vẻ mặt thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của nàng, đáy lòng Hàm Yên mềm mại hẳn đi, nàng thực sự phải thừa nhận trong tim của nàng có Nhĩ Thái, không biết từ khi nào nhưng chắc chắn là có hắn. Có lẽ là lúc cùng nhau thi tài thi họa ngưỡng mộ lẫn nhau, hay là lúc cùng trò chuyện dưới trăng, hay là khi Nhĩ Thái luôn một lòng che chở quan tâm nàng, hay là khi nàng liều mạng cũng phải cứu hắn, Nhĩ Thái ngày đêm túc trực bên giường bệnh chăm sóc nàng. Chỉ là trước đây Hàm Yên luôn lừa dối bản thân đó là tình bằng hữu, tình huynh muội nhưng chuyện ban hôn đã là hồi chuông cảnh tỉnh nàng, nhắc nhở nàng yêu người nam nhân này sâu sắc. Kiếp trước sống mười tám năm, Hàm Yên luôn mong cầu một tình yêu sống chết bên nhau nhưng lại nuối tiếc buông tay nhân gian, kiếp này từ lúc mới sống lại, nàng đã tự hứa với bản thân phải sống cho thật tốt để không uổng sống lại thêm một đời nữa. Vì vậy khi xác định tâm ý của bản thân, Hàm Yên quyết không thể dễ dàng từ bỏ Nhĩ Thái mà không thử đi tranh giành hạnh phúc một lần nào, nữ nhi da mặt mỏng, nàng ngượng ngùng không thể nói nên lời chỉ gật đầu một cái, gương mặt còn đỏ hết cả lên.

- Nàng…Nàng vừa gật đầu phải không? Ý của nàng là nàng chấp nhận trực tiếp đối mặt tình cảm của chúng ta, cùng ta vượt qua mọi khó khăn thử thách phải không? – Vốn chẳng trông mong nhận được lời ưng thuận chính xác, Nhĩ Thái chỉ muốn nói ra tâm ý của bản thân và xem chút phản ứng của Hàm Yên để cho hắn có can đảm đối mặt với những chuyện sau này, không ngờ lại thấy nàng gật đầu thừa nhận làm cho hắn kinh ngạc tột độ sợ rằng mình nhìn lầm, mở miệng muốn xác nhận lần nữa.

Là nhị công tử của Phúc gia, từ nhỏ đã trở thành thư đồng của Ngũ a ca, được giáo dục chẳng khác gì một a ca chính tông, tính tình của Nhĩ Thái trước giờ đều chững chạc mà lại có lúc thất thố như vậy, gương mặt thấp thỏm lo âu, Hàm Yên chẳng đành lòng làm khó hắn, nàng nhón chân đến gần bên tai của Hàm Yên nói:

- Chàng là bàn thạch/ Thiếp là bồ di/ Bồ di dai như tơ/ Bàn thạch khó chuyển dời – Thanh âm nhẹ nhàng nói lên lời hứa bên nhau suốt kiếp, thì thầm bên tai lại chân thành một lòng.

Nghe vậy, ánh mắt của Nhĩ Thái sáng lên, mừng rỡ ôm lấy Hàm Yên, lớn tiếng nhắc lại lời thề nguyện của bọn họ:

- Bồ di dai như tơ/ Bàn thạch khó chuyển dời.

Không khí ấm áp hạnh phúc bao trùm đôi bích nhân, bây giờ Trại Á, ban hôn gì đó đã chẳng còn quan trọng nữa, chỉ cần họ thật sự yêu thương nhau, tâm ý tương thông thì khó khăn hẳn sẽ không còn vấn đề nữa.

Khi Nhĩ Thái và Hàm Yên bước ra cửa thì đã là chuyện của một canh giờ sau, bắt gặp Nhĩ Khang và Tử Vy đứng ở hành lang hình như đang đợi họ, vừa nhìn thấy họ đã mỉm cười, Nhĩ Khang mở miệng trêu ghẹo:



- Nhìn đệ xuân phong đắc ý như vậy, xem ra được chuyện rồi.

Hàm Yên lần nữa ngại ngùng đỏ mặt không nói, còn Nhĩ Thái thì hếch mặt mỉm cười đắc ý. Thế mà Tử Vy còn tiếp lời trêu chọc:

- Từ lâu đã nhìn ra muội có tình cảm với Nhĩ Thái rồi, thế mà cứ chối mãi.

- Tử Vy, ngay cả tỉ cũng trêu chọc muội – Hàm Yên nũng nịu.

Biểu hiện tiểu nữ nhi của Hàm Yên làm cho cả bọn đều vui vẻ, nhoẻn miệng cười lớn.

Bỗng nhiên, Minh Nguyệt hớt hả chạy tới nói:

- Phúc đại gia, cách cách nhất quyết muốn tìm Trại Á nói cho ra lẽ, Ngũ a ca ngăn cản không được nói mọi người mau đến giúp đỡ.

Tiểu Yến Tử mà gặp Trại Á, hai người đều tính tình nóng nảy nhất định xảy ra chuyện lớn, mọi người đều biết vậy nên vội vàng chạy ra ngoài. Đợi tới khi họ đuổi tới Ngự hoa viên thì Tiểu Yến Tử và Trại Á đã đánh nhau, Vĩnh Kỳ đứng bên cạnh chỉ có thể lo lắng suông kêu lên:

- Tiểu Yến Tử, có gì chúng ta từ từ nói, đừng đánh nhau nữa, mau dừng tay đi.

Nhưng mà họ chẳng nghe lọt một từ nào, cứ tiếp tục đánh nhau ôm sồm, rốt cuộc mấy người Vĩnh Kỳ cũng tìm cơ hội ra tay cản lại, Vĩnh Kỳ và Tử Vy giữ Tiểu Yến Tử, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái giữ Trại Á. Hàm Yên ở giữa hai bên mở miệng khuyên can:

- Tiểu Yến Tử, tỉ đừng náo loạn nữa, dẫn nhiều người đến đây không tốt lắm. Trại Á cách cách, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện có được không? Đừng nên động võ ở đây sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

Trại Á nào để ý Hàm Yên đang nói gì, mọi sự chú ý của nàng đều tập trung trên người của Nhĩ Thái, vui mừng kéo tay của Nhĩ Thái hớn hở hỏi:

- Nhĩ Thái, thì ra huynh đang ở đây, ta tìm huynh vất vả lắm đó, chúng ta cùng đi chơi có được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.