Lời giải thích của Hàm Yên hợp lí, không ai nghi ngờ, Nhĩ Khang liền tiếp tục nói chủ đề lúc nãy:
- Nhĩ Thái ngăn cản, Mạch Nhĩ Đan tránh được hai kiếm nhưng vẫn bị thương lại thêm vết thương cũ chưa lành. Huống chi lúc đó đồng bọn đều chết hết, Hương phi nương nương lại bị đưa về cung, Mạch Nhĩ Đan hoàn toàn thất vọng, có thể chúng ta vừa quay lưng đi đã tự vẫn rồi.
Nghe đến đây, Tiểu Yến Tử nôn nóng đề nghị:
- Vậy chúng ta còn chần chừ gì nữa? Chúng ta mau mau tới Hội Tân Lâu đi, xem hắn quay lại chưa? Bị thương như thế nào? Mạch Nhĩ Đan là sư phụ của muội mà. Các huynh sao có thể hồ đồ như vậy? Đều là người từng quen biết sao lại không nhận ra chứ? Lại đánh hắn đến trọng thương, nếu Mạch Nhĩ Đan có mệnh hệ gì, muội sẽ tìm các huynh tính sổ.
Tử Vy cũng lo lắng không kém:
- Thương tích của Mạch Nhĩ Đan thế nào, có nguy hiểm đến tính mạng không?
Nhĩ Khang chần chừ một lát, không xác định lắm trả lời:
- Ta không chắc chắn lắm, nhưng có lẽ không nghiêm trọng lắm đâu nhỉ, Nhĩ Thái đã cản mấy nhát kiếm yếu hại rồi.
Lúc này, Kim Tỏa lại nhớ đến một đương sự khác quan tâm hỏi:
- Thế còn Hương phi nương nương sao rồi? Hoàng Thượng nói thế nào?
- Nhĩ Khang, huynh đã nói toàn bộ sự thật cho Hoàng a mã rồi sao? – Tử Vy cũng hỏi.
Nhĩ Khang gật đầu xác nhận:
- Các người nghĩ xem, nhiều thị vệ và ngự lâm quân nhìn thấy Hương phi nương nương nhảy tới ôm lấy người của Mạch Nhĩ Đan còn quỳ xuống van xin. Cảnh tượng chấn động lòng người như vậy, ai cũng thấy cả, muốn giấu cũng không giấu được, chẳng thà thành thật khai báo. Với lại ta cũng có cách nghĩ của ta, ta nghĩ Hoàng Thượng biết được chuyện này rồi, không chừng có thể tha cho Hương phi nương nương, toại nguyện cho họ thì sao.
Vĩnh Kỳ không cho là đúng phản bác:
- Huynh quá mạo hiểm rồi, không chừng Hoàng a mã nổi trận lôi đình giết chết Hương phi nương nương thì sao?
- Phải đó, Nhĩ Khang thiếu gia, có khi nào chữa tốt thành xấu không? Hoàng Thượng có thể chịu đựng chuyện một phi tử của mình trong lòng yêu một người khác không? – Cùng chung một ý nghĩ, Kim Tỏa hưởng ứng.
Bọn họ đã từng nghĩ cách nhưng thực sự không còn cách nào nữa, Nhĩ Thái cũng đồng ý với huynh trưởng than thở:
- Vấn đề không phải tốt hay không mà thực sự không còn con đường thứ hai để chọn.
- Vậy kết quả thế nào, Hoàng a mã có buông tha cho Hương phi nương nương hay không? – Tiểu Yến Tử càng quan tâm đến kết quả hơn.
Nhĩ Khang lắc đầu cảm thán:
- Ta tạm thời nhìn không ra, người nổi giận với bọn ta là thật, suýt chút bắt nhốt hết chúng ta rồi.
Tử Vy lạc quan hơn mỉm cười nói:
- Nhưng Hoàng a mã vẫn không tống giam các huynh mà, đó là một dấu hiệu tốt. Trong lòng Người chắc hẳn cũng xúc động, cần chút thời gian để tiêu hóa sự việc này. Giống như trước đây Hoàng a mã biết chuyện của chúng ta vậy, đợi Người nghĩ thông suốt rồi thì sẽ hành động thôi. Chuyện này chắc chắn có hi vọng.
Thấy họ lạc quan như vậy, Hàm Yên không đành lòng nói ra tình hình thực tế, thôi đi, hi vọng cũng được, ảo mộng cũng tốt, nàng không muốn lập tức phá vỡ nó. Bây giờ quan trọng nhất là họ nhanh chóng đi cứu người nên Hàm Yên đưa ra đề nghị:
- Giờ không phải lúc nói mấy chuyện này, chúng ta nên chia nhau ra hành đông. Các huynh mau đến Hội Tân Lâu hoặc ra ngoại thành nhất định phải tìm được Mạch Nhĩ Đan. Còn bọn muội sẽ đến Bảo Nguyệt Lâu xem thử, bọn muội là cách cách đi thăm một nương nương, sẽ không gây chú ý. Ta không chỉ lo lắng cho Mạch Nhĩ Đan mà còn lo lắng cho Hàm Hương nữa.
- Đúng vậy, Hàm Hương tận mắt chứng kiến Mạch Nhĩ Đan bị thương nặng mà không thể làm gì lại còn bị dẫn đến thâm cung hầu hạ một người đàn ông khác nữa. Tình huống này làm sao chịu đựng nổi chứ - Tử Vy cũng đồng ý.
Tiểu Yến Tử hành động ngay lập tức kéo tay Hàm Yên và Tử Vy chạy đến Bảo Nguyệt Lâu. Vừa tới ngoài cửa sổ đã nhìn thấy Hoàng Thượng đang bóp cổ Hàm Hương, Hàm Yên chưa kịp phản ứng thì Tiểu Yến Tử đã không suy nghĩ nhảy xuyên cửa sổ vào bên trong, Hàm Yên và Tử Vy liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cũng vội vàng chạy từ cửa chính vào, đã thấy Hoàng Thượng đang nổi nóng hận không thể giết chết Tiểu Yến Tử, kẻ phá đám, họ lập tức quỳ xuống nài nỉ cầu xin.
- Chúng con đại náo Bảo Nguyệt Lâu cam nguyện chịu phạt, chỉ xin Hoàng a mã tha cho Hương phi nương nương. Con không biết Hương phi nương nương đã làm sai điều gì khiến cho Hoàng a mã nổi trận lôi đình nhưng Hoàng a mã hãy nghĩ đến tấm lòng của A Li Hòa Trác – Tử Vy hạ giọng nói.
- Đúng vậy Hoàng a mã, Hương phi nương nương là cách cách của Hồi Cương, là niềm tự hào của Hồi Cương. A Li Hòa Trác vừa mới đi thôi, lúc này Hương phi nương nương mà xảy ra chuyện chúng ta phải giải thích làm sao với Hồi Cương đây. Đến lúc này, bang giao hai nước bị phá vỡ, biên cương không thái bình, khổ chính là dân chúng – Hàm Yên phân tích tình hình thấu tình đạt lí.
Không thể ăn nói lí lẽ văn chương như Hàm Yên và Tử Vy nhưng Tiểu Yến Tử có cách biểu đạt của bản thân:
- Hoàng a mã, Người là người vĩ đại nhất thế gian, người vĩ đại như vậy đâu thể siết cổ người ta chứ, hơn nữa cái cổ của Hương phi nương nương xinh đẹp quá trời làm gãy thật đáng tiếc. Trên người Hương phi nương nương còn phát ra mùi thơm nữa, giữ làm hương liệu xông nhà cũng tốt mà.
Lời nói của Tử Vy và Hàm Yên hợp tình hợp lí lại có sự pha trò dí dởm của Tiểu Yến Tử, cơn giận của Hoàng Thượng tạm thời được đè nén, xua tay nói:
- Thôi đi, thôi đi, trẫm không trách tội các ngươi nữa, các ngươi đứng lên đi – Sau đó đi tới thì thầm gì đó với Hàm Hương khiến nàng tái xanh mặt mày rồi phất tay áo bỏ đi. Hàm Yên không cần biết nội dung phim vẫn qua sắc mặt của Hàm Hương nhìn ra những lời này không hay ho gì.
Hoàng Thượng vừa đi thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một phen. Lúc này, Hàm Hương mới có cơ hội hỏi về thân phận của những người vừa đến:
- Không biết ba vị là ai vậy?
- Ta là Tử Vy, hai người này là Tiểu Yến Tử và Hàm Yên. Ta và Hàm Yên là nữ nhi của Hoàng a mã, Tiểu Yến Tử là tức phụ tương lai của Hoàng a mã. Ở trong cung họ gọi bọn ta là Hoàn Châu cách cách, Tử Vy cách cách và Hàm Yên cách cách – Tử Vy giới thiệu cặn kẽ.
- Hàm Hương đa tạ ơn cứu mạng của ba vị cách cách. Lần trước các người chạy vào đây rồi rời khỏi ngay, cả thời gian chào hỏi cũng không có – Hành lễ Hồi tộc, Hàm Hương chân thành cảm tạ bọn họ.
Tính tình Tiểu Yến Tử xưa nay tùy ý đã quen mặc kệ lễ nghi đi thẳng vào vấn đề:
- Không cần đa tạ, chúng ta có rất nhiều thời gian để tâm sự. Ta ngắn gọn nói với Người. Bọn ta biết Mạch Nhĩ Đan, hắn là sư phụ của ta. Lần trước ở Hội Tân Lâu ta đã đánh với Mạch Nhĩ Đan một trận, thật là không đánh nhau không thành bạn. Mạch Nhĩ Đan võ công giỏi, trong người còn bị thương mà vẫn đánh nhau giỏi như thế ta rất khâm phục, liền bái Mạch Nhĩ Đan làm sư phụ.
Tiểu Yển Tử nói năng lộn xộn, ba hồi thì bị thương, ba hồi thì đánh nhau, ba hồi lại bái sư phụ làm cho lòng người càng thêm gấp gáp sốt ruột, Tử Vy đành cướp lời:
- Tiểu Yến Tử, tỉ để cho muội nói đi. Hương phi nương nương… - Chưa hết lời đã được Hàm Hương nhắc nhở đổi cách xưng hô – Hàm Hương, hôm nay ba nam nhân hộ tống Người ra ngoại thành, một người là Ngũ a ca, hai người còn lại là huynh đệ Phúc gia Nhĩ Khang, Nhĩ Thái. Họ tình cờ cũng là Mạch Nhĩ Đan trong lòng bọn ta nên đối với chuyện của người, bọn ta rất thương tình và cảm thông. Chuyện ở ngoại ô bọn ta đều biết cả rồi, ta biết hiện giờ trong lòng người lo lắng nhất là Mạch Nhĩ Đan có khỏe không, thương tích có nghiêm trọng không. Ta nói cho người biết Ngũ a ca và huynh đệ Phúc gia đã cứu Mạch Nhĩ Đan rồi, bọn họ nhất định cứu Mạch Nhĩ Đan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]