Hàm Yên nửa kéo nửa khuyên Nhĩ Thái mới chịu về Thấu Phương Trai, bọn họ cũng không định làm phiền Nhĩ Khang và Tử Vy mà đi vào tây phòng. Vĩnh Kỳ nói muốn tiếp tục dạy Tiểu Yến Tử thành ngữ kéo nàng vô cùng tò mò đi, để lại không gian cho Nhĩ Thái và Hàm Yên.
Nhìn Nhĩ Thái dù đang bôi thuốc cho nàng mà vẫn nhíu chặt mày, Hàm Yên kéo tay hắn nhỏ nhẹ năn nỉ:
- Nhĩ Thái, chàng đừng nhăn mày nữa, ta thật sự không sao mà. Huống chi Hoàng a mã đã hứa nhất định sẽ tìm cách để chúng ta ở bên nhau, một cái tát này vẫn đáng mà không phải sao?
- Ta không tức giận với nàng, ta chỉ tức giận với bản thân, cứ liên tục để nàng bị thương trước mắt ta mà không làm được gì – Nhĩ Thái rầu rĩ nói.
Hàm Yên dịu dàng ôm lấy Nhĩ Thái nói:
- Đây đâu phải là lỗi của chàng, chàng tức giận cái gì chứ, chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì những chuyện nhỏ này thì có gì đâu chứ. Bồ di dai như tơ/ Bàn thạch khó chuyển dời.
Nhĩ Thái cũng siết chặt ôm lấy Hàm Yên, cảm thấy lòng chưa từng bình yên như vậy. Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu của Nhĩ Thái, bất chợt vui mừng kêu lên:
- Đúng rồi, ta với đại ca có thể phân phủ, vậy chuyện hai cách cách gả cùng một phủ sẽ không còn là vấn đề nữa.
- Phân phủ? Không được, nếu chuyện này để Phúc đại học sĩ và bá mẫu nhất định rất buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-chau-tu-vy/2604658/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.