Nhĩ Khang cũng lên tiếng khuyên:
- Đừng vội vàng nói tiếng vĩnh biệt, ta có thể hiểu phần nào tâm trạng hiện giờ của Mông Đan, chờ đợi tuy là rất đau khổ nhưng vẫn còn có hi vọng. Người có thể để huynh ấy chờ đợi nhưng không thể để huynh ấy tuyệt vọng, không thể để bản thân tuyệt vọng. Nghĩ đi không phải Hoàng Thượng đã chấp thuận lời cầu xin của Người sao, không chừng một ngày nào đó Hoàng Thượng sẽ thả Người ra.
- Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng tràn đầy hi vọng với Hoàng a mã, mong Người cũng sẽ lạc quan, Người và Mông Đan có tình cảm sâu sắc như vậy khiến ta cảm động, khiến Tiểu Yến Tử cảm động, khiến Hàm Yên cảm động, khiến Ngũ a ca Nhĩ Khang Nhĩ Thái cảm động, cũng khiến trời đất cảm động, sao không thể khiến Hoàng a mã cảm động chứ? – Tử Vy vẫn tràn đầy lòng tin với sự nhân từ khoan dung của Hoàng Thượng.
Hàm Yên hiểu đây là một si tâm vọng tưởng, không có một nam nhân nào có thể chấp nhận nữ nhân của mình trong tâm chứa một người khác, huống chi là một người từ khi sinh ra đã đứng trên vạn người như Hoàng Thượng thì lại càng không thể. Nhưng lúc này đây, nhìn mọi người vui vẻ như vậy nàng cũng không thể tạt cho bọn họ một gáo nước lạnh được, tạm thời cứ đặt chuyện đó sang một bên vậy.
- Hoàng Hậu nương nương giá đáo… Hoàng Hậu nương nương giá đáo… - Tiếng thông truyền của Tiểu Đặng tử bên ngoài hốt hoảng vang lên làm cho mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-chau-tu-vy/2604650/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.