- Số của Hàm Yên sao lại khổ như vậy, rõ ràng là kim chi ngọc diệp nhưng suốt mười mấy năm qua phải sống cơ cực, không ai lo lắng, nay khó khăn lắm mới giành lại chút yêu thương, chút quan tâm lại luôn gặp hết nạn này đến nạn khác – Quay qua Phúc Luân nói – Phu quân, chúng ta có cách gì hay không, lời của Lệnh phi nương nương có ích gì hay không?
Phúc Luân lắc đầu nhăn mày thở dài:
- Cũng không có ích gì hết đâu, bà nghĩ đi Lão phật gia là thân nương của Hoàng Thượng, có người mẹ nào mà không thương con cái của mình kia chứ. Người vừa nhìn thấy hình nhân vải là vô cùng hoảng sợ rồi, dù trong lòng Người có nghi ngờ, dù trong lòng Người nghĩ có thể là do hãm hại, thì Người sẽ loại bỏ kẻ tình nghi đó ngay, theo như ta thấy thì thà giết lầm còn hơn bỏ sót đó. Với lại Lão phật gia trước giờ không có thiện cảm với Hàm Yên mà.
Nghe Phúc Luân nói như vậy càng như sét đánh vào đầu của Nhĩ Thái, chùn chân bước hụt, Nhĩ Khang cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc:
- Nghe a mã phân tích như vậy thì Hàm Yên không có hi vọng gì rồi sao?
- Đó vốn chỉ là một con hình nhân vải thì hại được ai chứ. Con sẽ tìm một trăm cái như vậy, viết lên đó sinh thần bát tự của con, con sẽ cho Lão phật gia xem con có chết hay không? – Nhĩ Thái oán giận nói liều.
Nhưng người làm mẫu thân như Phúc phu nhân, thà tin rằng có chứ không muốn con mình gặp nguy hiểm, vội vàng ngăn cản:
- Nhĩ Thái, con đừng có hù ta.
- Ngạc nương, lẽ nào người và a mã cũng tin mấy hình nhân vải đó có thể hại người sao? – Nhĩ Thái khó tin hỏi.
Trong mắt ánh lệ, Phúc phu nhân nghẹn ngào:
- Mấy chuyện quỷ thần này ta không bao giờ lấy ra làm trò đùa. Nhĩ Thái, a mã của con và ngạc nương đã lớn tuổi rồi, sẽ không chịu được sóng to gió lớn gì nữa đâu. Từ khi Nhĩ Khang và Tử Vy, con và Hàm Yên qua lại với nhau thực sự là ta chưa có một ngày được yên. Bây giờ lại xảy ra chuyện tày trời như vậy, hai huynh đệ con tuyệt đối không thể hành động lỗ mảng. Nhĩ Thái, ta biết con và Hàm Yên tình cảm sâu đậm nhưng mà con cũng phải biết yêu thương cha mẹ của con nữa.
Đến đây, Nhĩ Thái cũng không dám nói liều khiến cha mẹ thương tâm nữa, vội nhận lỗi:
- Con biết rõ, con đã khiến cha mẹ lo lắng, con bất hiếu. Nhưng mà thực sự bây giờ con không thể tự kiềm chế được khi nghĩ đến Hàm Yên lại bị nhốt vào một nơi không có ngày đêm, sau này sẽ gặp phải điều gì cũng không biết rõ nữa. Con đau đến không muốn sống, con không đủ khả năng suy nghĩ nữa rồi. Ông trời ơi, con phải làm gì mới có thể cứu Hàm Yên đây – Nhĩ Thái bộc bạch nỗi lòng.
- Hai con bình tĩnh lại đi, người bị hại như Hàm Yên còn bình tĩnh hơn hai đứa nữa. Nhĩ Khang, từ lúc bắt đầu con đều ở hiện trường, con hãy phân tích kĩ càng. Trừ khi con bắt được người thực sự đã hãm hại Hàm Yên, nếu không đừng hòng cứu được Hàm Yên – Phúc Luân nhắc nhở bọn họ.
Điều này cần suy nghĩ nữa sao, Nhĩ Thái nhanh miệng đáp:
- Người hãm hại Hàm Yên chính là Hoàng Hậu, chắc chắn là Hoàng Hậu, nhưng mà làm sao bắt được đây?
Phúc phu nhân hoảng sợ muốn bịt miệng của Nhĩ Thái lại:
- Con đừng có lớn tiếng có được không, tuy trong nhà của mình nhưng mà tai vách mạch rừng đó.
Thấy nhi tử nôn nóng như vậy, Phúc Luân cũng không đành lòng:
- Được, ta sẽ vào cung diện kiến Hoàng Thượng ngay, để xem có thể giúp được chuyện gì hay không?
Nhĩ Thái thở ra, hành lễ cảm tạ:
- Đa tạ a mã, lời nói của người có trọng lượng hơn bọn con nhiều, cha phân tích rõ ràng hơn con, bây giờ trong lòng của con đang rối lắm.
- Nhưng mà bây giờ các con phải mau chóng điều tra tên thích khách đó, hắn là nhân vật chủ chốt, nếu như thích khách chạy tới Tường Phúc cung thì không thấy nữa, lúc đó có thị vệ nào từ trong đó chạy ra hay không, người chạy vào trong là thích khách, người chạy ra ngoài là thị vệ. Còn lời Hàm Yên nói, vải lụa Tô Châu đó các con đã tới Kính Sự phòng kiểm tra chưa, là nương nương nào được ban, dù Tường phi năm xưa có được Du vương phi tặng đi nữa, Tường phi đã từng sử dụng chưa, có ai đã nhìn thấy, các con đã từng điều tra chưa. Ta thấy so với Hàm Yên trong lúc nguy nan vẫn bình tĩnh phân tích mọi chuyện, các con chỉ biết làm loạn thôi – Phúc Luân muốn mắng hai tên ngu ngốc này một chút nhưng lại chẳng đành lòng nói ra lời.
Cả Nhĩ Khang và Nhĩ Thái đều hổ thẹn cúi đầu.
Trong lúc bọn họ đang dốc sức điều tra, Hàm Yên ngồi trong nhà lao, dù trong lòng có sự chuẩn bị nhưng nàng vẫn cảm thấy trống vắng, cảm thấy căn nhà lao có chút đáng sợ, may là có những chú gián, chú chuột làm bạn cùng nàng. Nàng thầm nói: “Gián ơi, mày nghĩ bây giờ tao nên làm sao đây, trái phòng phải phòng, không ngờ bà Hoàng Hậu xấu xa đó vốn không nghĩ ra tay ở Thấu Phương Trai mà ở Tường Phúc cung hẻo lánh không người. Vốn ta có thể dựa vào hình nhân vải được làm từ vải lụa Tô Châu để biện minh cho bản thân, không ngờ mẫu phi của cỗ thân thể này lại có loại vải này. Nhưng mà nói đi nói lại, từ khi mình xuyên đến làm gì tìm được bất kì loại vải tốt nào ở Tường Phúc cung, vậy số vải đó Tường phi đã sử dụng rồi sao? Thôi mặc kệ nó, giờ mình bị giam ở đây, có nghĩ ra gì thì làm được gì chứ. Chỉ mong Hoàng a mã sớm ngày suy nghĩ rõ ràng sẽ sớm thả nàng ra, hi vọng Lão phật gia nể tình nàng thực sự là nữ nhi của Hoàng a mã, sẽ không hành hạ nàng thảm như Tử Vy trong phim”.
Đúng như ý muốn của Hàm Yên, Thái Hậu nghĩ tình huyết thống mặc kệ nàng trong ngục, nhưng Hoàng Hậu làm sao chịu bỏ qua, quyết trả mối hận bao lâu nay. Người được phái tới chính là kẻ bị Hàm Yên lãng quên đáng lẽ nên xuất hiện ở phần một bị nàng thay đổi, khi nghe mấy tên ngục tốt gọi Lương đại nhân, thì Hàm Yên liền biết nàng lần này thật xong đời rồi.
Tên Lương đại nhân đập bàn, lời nói ra như bàn bạc nhưng lại trực tiếp buộc tội:
- Hàm Yên cách cách, người hãy nhận tội điểm chỉ, sẽ tránh được nỗi đau da thịt.
Nhìn gương mặt già nua lại xảo quyệt của Lương đại nhân, Hàm Yên cảm thấy thực nực cười, nhếch miệng cười to, không trả lời. Tiếng cười của nàng khiến Lương đại nhân nghe chói tai, thẹn quá thành giận đập bàn quát mắng:
- Hàm Yên, ngươi cười cái gì?
- Ta cười chỉ một tên quan nhỏ nhoi mà dám hỏi tội một kim chi ngọc diệp, ta thấy thật nực cười. Ha…ha…ha…Tên tham quan kia ngươi muốn làm gì thì cứ làm, ta Hàm Yên cách cách quyết không khuất phục, ngươi cũng hãy coi chừng, nếu ta còn hơi thở ngươi sẽ khó sống – Hàm Yên quá hiểu tình cảnh bản thân nhưng ánh mắt sáng ngời, giọng nói kiên quyết không chịu nhục.
Lời nghe vào tai của Lương đại nhân càng thêm khiến lửa giận ngút cao ra lệnh:
- Đánh, đánh cho ta, đánh mạnh vào cho ta.
Từng chiếc roi quất mạnh vào người, Hàm Yên vẫn cắn răng chịu đựng, không một tiếng rên, dù môi đã bị cắn đến bật máu, nhưng nàng rốt cuộc vẫn không nhịn được bật lên một tiếng rên lên đau đớn. Có lẽ vậy, Lương đại nhân thỏa lòng, giơ tay ra hiệu dừng lại, nói:
- Mau tới đây điểm chỉ, điểm chỉ xong rồi ai cũng xong nhiệm vụ, đêm hôm khuya khoắt rồi ta không có thời gian lằng nhằng nữa. Qua đây đưa cho cách cách điểm chỉ.
Hàm Yên cầm lên tờ giấy cung khai, đọc lướt qua, trong lòng thầm cười nhạo, đúng là Hoàng Hậu không bỏ qua một cơ hội nào, trong tờ cung khai Lệnh phi xúi giục, Phúc đại học sĩ bày mưu, nàng cùng Tử Vy, Tiểu Yến Tử và Vĩnh Kỳ hợp mưu, đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn. Chỉ cần nàng kí vào tờ cung khai sẽ cùng lúc hủy Lệnh phi, Phúc gia, Thấu Phương Trai và một ca ca có triển vọng nhất. Đúng là một kế hay, nhưng bà ta quá xem thường nàng. Dù thân nhi nữ yếu đuối mảnh mai, nàng vẫn hiểu được câu nhân nghĩa, cớ sao hãm hại người thân. Hàm Yên cầm lên cây bút, bút sa nhanh chóng viết lên cái tên Lương Nhân, rồi cất giọng cười ngạo nghễ. Lương đại nhân giận tái mặt, lần nữa đập bàn, quát:
- To gan, ngươi dám lờn khinh với bản quan, người đâu, dụng hình kẹp tay cho ta, xem tay ngươi còn hơi sức viết bậy không. Dụng hình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]