Vua Càn Long vì đã chấp nhận Tiểu Yến Tử từ đầu. Nghĩa là không nghi ngờ, không nghĩ đến chuyện gian trá có thể xảy ra nên ông luôn đứng bên Tiểu Yến Tử. Thấy Tiểu Yến Tử bị truy quá tội nghiệp, chưa kịp biện hộ giùm thì đã nghe Yến Tử lớn tiếng:
- Mẹ tôi, bà ấy kỳ cục như vậy đấy. Dạy tôi cái này, dạy tôi cái kia, nhưng chữ thì lại không dạy. Bà bảo, con gái mà học cho nhiều có ích lợi gì? Và bây giờ thì bà ấy đã chết rồi, tôi không có cách nào để hỏi tại sao. Tôi cũng không hiểu, không hiểụ Thôi Hoàng hậu đừng có hỏi, tôi không biết gì nữa đâu!
Vua Càn Long nghe Yến Tử nói lòng bỗng xót xa. Người mường tượng đến tình cảm của Vũ Hà lúc bị bỏ rơi, buồn bã nói với Hoàng hậu:
- Chắc hậu không hiểu, nhưng ta thì hiểu tại sao rồi!
Tiểu Yến Tử ngơ ngác nhìn vua, không hiểu vua muốn nói gì, rụt rè:
- Hoàng A Ma… biết rồi ư?
Vua Càn Long gật đầu, thở dài:
- Vâng, trẫm hiểu tất cả bởi vì mẹ con là người con gái tài sắc thi phú giỏi. Phải nói là cầm kỳ thi họa đều giỏi… Cũng chính vì sự tài giỏi đó làm ta khâm phục, ta động lòng và rồi ở lại, nhưng ta không ngờ ta đã khiến cho nàng khổ suốt một đời. Ta biết Vũ Hà rất oán giận ta. Vâng, vì oán giận nên nàng không muốn con rồi sẽ giống như nàng… Phải, "Nữ tử vô tài tiện thị đức" cơ mà! Thật quá tội cho nàng!
Tiểu Yến Tử nuốt vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-chau-cach-cach/193432/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.