Từ ngày Tử Vy vào cung. Nhĩ Khang bỗng như người mất hồn. Lòng cứ nghĩ ngợi, không biết tính toán của mình hôm truờc là đúng hay sai. Ngồi đâu thẫn thờ ra đó, mặc dù được Nhĩ Thái và VĩnhKycho biết. Hai ngày qua, cung đình hoàn toàn yên ổn chằng có gì khác lạ. Tiểu Yến Tử trở nên ngoan ngoãn lạ thường. Nhưng Nhĩ Khang vẫn không thấy yên tâm. Cứ mãi lo và nhớ Tử Vy. Và rồi một hôm không còn chịu nổi nữa, chẳng chờ lý do. Nhĩ Khang đã kéo Vĩnh Kỳ và Nhĩ thái, cả ba cùng đến Thấu Phương Trai.
Tử Vy trông thấy họ đến. Vô cùng lo sợ, hỏi ngay:
- Tại sao ba người cùng lúc đến đây? Có ai nhìn thấy không vậy?
Nhĩ Thái gãi đầu:
- Ngũ A Ca là hoàng tử, đi lại trong cung là chuyện tự nhiên. Còn tôi ăn theo, nên cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ có anh Nhĩ Khang, chẳng có lý do gì mà vào đây, nên hơi rắc rối một chút thôi.
Tử Vy nghe vậy lo lắng:
- Vậy thì anh Nhĩ Khang sao không rời ngay khỏi đây đi, rủi có người trông thấy thì sao?
Nhĩ Khang nhìn Tử Vy, không vui lắm:
- Tôi đã mạo hiểm vào đây, thì còn gì là sợ với không nữa. Mà nếu có ai thấy thì nói là đi theo Ngũ A Ca lo việc như vậy cũng thông qua thôi. Tóm lại, Hoàng thượng vẫn ở trong cung, thì tôi có mặt trong cung là chuyện bình thường, Tử Vy định đuổi tôi ư?
Nhĩ Khang nói rồi nhìn Tử Vy với ánh mắt quyến luyến, hỏi:
- Thế nào? Vào đây vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-chau-cach-cach/1385880/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.