Tịnh Kỳ như không tin vào tai mình, nhìn điện thoại đã tắt từ lâu, cô thẫn thờ cho đến khi đèn trong phòng bật sáng. Tịnh Kỳ như bật mở công tắc, quay lại nhìn vào Hoài Cẩm Nam lúc này vô cùng đẹp trai, gọng kính vàng tri thức. “Hoàn mỹ” là hai từ để nói về Hoài Cẩm Nam, nhưng đều cô không ngờ là anh hoàn mỹ trong cả việc lừa dối cô.
“Sao muộn vậy còn chưa ngủ?” Anh đi đến bên người cô, nhẹ giọng hỏi. Dạo gần đây thái độ của cô rất khác, nó làm anh cực kì khó chịu và lo lắng.
Tịnh Kỳ không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào anh, quan sát tỉ mỉ. Bỗng cô mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt mang theo sự yếu ớt.
“Em không buồn ngủ lắm.” Nghĩ một lúc cô nói tiếp: “Mai em muốn về nhà.”
Hoài Cẩm Nam nghĩ đến vết thương của cô đã đỡ, cũng như ở đây cô cũng không thoải mái với mẹ anh nên gật đầu đồng ý.
Hóa ra từ khi Tịnh Kỳ ở đây dưỡng bệnh, Hồ Hiểu Mai cũng ở đây. Có điều không phải là để quan tâm cô mà là canh chừng cô tìm Hoài Cẩm Nam.
Tịnh Kỳ đứng dậy đi đến gần ban công, nhìn màn đêm tối mịt. Cô không quay người lại mà nói: “Anh ăn cơm chưa?”
“Anh chưa.” Hoài Cẩm Nam trả lời
“Vậy anh đi tắm đi rồi xuống lầu ăn cơm.” Tịnh Kỳ đáp, trong lòng lại có đáp án cho câu hỏi của Nghiên Dương, xem ra cô cần gặp mặt nói chuyện với cô ta một chuyến.
“Được.” Anh vào phòng lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-tong-anh-tranh-ra/2792130/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.