Nghiên Dương và Lưu Mộng Tuyền như không tin vào tai mình, song phản ứng của hai người hoàn toàn trái ngược. Người vui vẻ, người sững sờ.
“Nhưng… tôi cho thì cô cũng phải có khả năng lấy được.” Tịnh Kỳ đứng lên, mặc áo khoác, lấy túi và kéo Lưu Mộng Tuyền rời đi.
Nghiên Dương nhìn bóng lưng cô căm tức, nghĩ nghĩ cô ta liền gọi điện cho Hồ Hiểu Mai.
“Dì Hồ, là con.” Giọng nói nũng nịu.
“Thế nào rồi?” Hồ Hiểu Mai gấp gáp hỏi, bà ta thực sự sốt ruột cũng như vô cùng lo sợ Hoài Cẩm Nam và nhà họ Hoài phát hiện ra điều này.
“Thành công rồi dì ạ. Để bây giờ con đến gặp anh Cẩm Nam.” Vừa rồi cô đã ghi lại câu trả lời của Tịnh Kỳ, một âm mưu nữa lại được chuẩn bị, lần này Hoài Cẩm Nam nhất định sẽ thuộc về cô.
Lưu Mộng Tuyền và Tịnh Kỳ đi ra khỏi quán thì trời đã tạnh mưa, song cũng đã muộn nên quyết định cùng nhau ăn bữa tối vừa hay ai cũng có chuyện không vui, cần người trò chuyện.
Hai người mua bia và đồ nhắm đến bên bờ sông ngồi, rất nhiều người ở đây. Vừa uống hai người vừa cùng nhau nói về chuyện khi còn nhỏ vui có, buồn có cũng có những lúc cãi nhau. Thời gian đúng là là trôi thật nhanh vậy là đã hai tư năm trôi qua.
"Cậu nhớ không, năm lớp 12 tớ bị thất tình là Tịnh Dương đã an ủi và chăm sóc tớ cả tối. Tớ nghi ngờ anh ấy từ khi đó đã thích tớ." Lưu Mộng Tuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-tong-anh-tranh-ra/2792127/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.