Khi Lưu Mộng Tuyền đến nơi, Tịnh Kỳ đang cùng Bạch Doanh Trần trò chuyện khá vui vẻ. Lưu Mộng Tuyền âm thầm trợn mắt, cô đang bỏ qua chuyện gì sao.
Khóe mắt Bạch Doanh Trần từ xa liền nhìn thấy Tịnh Kỳ, anh mỉm cười rồi nói lời tạm biệt, hẹn cô khi nào rảnh cùng nhau đi cà phê.
“Nói, tiểu bạch kiểm này là từ đâu ra?” Lưu Mộng Tuyền nhìn theo bóng lưng của anh ta, cười trêu chọc Tịnh Kỳ. Lúc này cô ấy vẫn chưa nhận ra Bạch Doanh Trần là người khi đó cứu Tịnh Kỳ.
Cũng không thể trách Lưu Mộng Tuyền vì khi đó anh ta bị đánh mặt mũi thâm tím sưng phù, còn bây giờ lại điển trai thư sinh.
“Tiểu bạch kiểm vẫn là phú bà như cậu bao nuôi thì hơn.” Sau đó ánh mắt như có như không liếc nhìn bả vai bị lộ ra của Lưu Mộng Tuyền, tươi cười càng rõ hơn.
Lưu Mộng Tuyền nhìn theo tầm mắt cô, hét nhỏ một tiếng vội vàng chỉnh lại cổ áo.
Đợi hai người chơi đùa xong, Lưu Mộng Tuyền cùng Tịnh Kỳ đi tham quan một lượt, xung quanh tràn đầy tiếng cười hồn nhiên vô tư làm hai người cảm thấy thoải mái. Rời xa, thành phố ồn ào, đầy âm mưu, trộm đến thời gian thư giãn.
“Có chuyện gì sao?” Lưu Mộng Tuyền nhìn cây mơ nở hoa trắng xóa, không quay đầu hỏi. Trừ khi tâm trạng thực sự không tốt, Tịnh Kỳ mới bỏ công việc để đi chơi. Rõ ràng hôm nay là đầu tuần, một người cuồng công việc không thể có hành động như vậy được.
Tịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-tong-anh-tranh-ra/2792116/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.