"Anh... anh muốn dọa chết em và các con sao?" Tịnh Kỳ nhìn anh, hai mắt vì bị dọa sợ mà hồng hồng, ướt át, giọng nói mang theo nức nở nhưng lại cố kìm nén không khóc.
Hoài Cẩm Nam thấy vậy liền vô cùng hối hận, đáng lý anh không nên tự mò xuống giường lúc đã tắt đền như thế: “Manh Manh, anh xin lỗi, em đánh anh đi.” Nói rồi cầm tay cô muốn đánh vào người mình.
Tịnh Kỳ thấy vậy, vội vàng rụt tay lại, cái người này quên mất bản thân cũng đang là người bị thương sao? Hay cho rằng làm như thế cô liền đau lòng anh?
“Manh Manh…” Biết cô lo lắng cho bản thân, ánh mắt của anh lóe lên tia vui vẻ, sau đó sâu trong đôi mắt hiện lên sự tính kế, hôm qua anh nghe được bác sĩ cùng cô nói chuyện…
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Cô xấu hổ quát. Người này cứ nhìn cô chằm chằm như vậy sao cô có thể ngủ được.
“Anh muốn hôn em được không?” Hoài Cẩm Nam cúi người lại sát vào mặt Tịnh Kỳ, hơi thở nam tính như có như không vờn quanh cô, tuy rằng trong phòng tắt đèn nhưng anh vẫn có thể xác định được đâu là môi cô.
Còn lâu mới hôn! Mặt Tịnh Kỳ nóng lên, lặng lẽ dịch đầu ra ngoài. Cái người này vừa mới khỏi được một nửa đã có ý nghĩ xấu xa rồi
“Manh Manh…” Giọng đàn ông trầm trầm, còn mang theo chút đáng thương lạ lùng, còn khiến người ta có chút đau lòng “Em không muốn hôn anh hả?”
Tịnh Kỳ hơi hoảng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-tong-anh-tranh-ra/2792008/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.