“Mặt cậu bị ai đánh vậy?” Vừa vào nhà Lưu Mộng Tuyền đã không nhịn được mà hỏi Tịnh Kỳ. Từ khi cô làm bạn của Tịnh Kỳ, cô chưa thấy ai có thể để lại vết thương trên mặt nó cả.
“Ninh Cẩm” Tịnh Kỳ thản nhiên trả lời như kiểu người đang được nhắc tới trong câu chuyện không phải cô.
“Ninh… Cẩm. Cô ta bị điên sao?” Lưu Mộng Tuyền khó có thể tin mà trừng hai mắt.
“Đừng lo lắng cô ta sắp phải trả giá cho lỗi lầm của mình rồi.” Ánh mắt cô đảo nhẹ rồi nở nụ cười. Tịnh Kỳ cô chưa bao giờ là người tốt cũng không phải kẻ lấy ân báo oán.
“Vậy mình yên tâm rồi.” Chỉ cần cô ấy nói được thì sẽ được. Lưu Mộng Tuyện quay đầu đi lên phòng, mệt quá cô muốn ngâm nước nóng.
Tịnh Kỳ thấy vậy cũng đi vào phòng mình. Vừa chuẩn bị xong đồ ngủ điện thoại trên giường cô sáng lên.
“Tiếc nuối hay đau buồn
Bỏ lỡ hay đánh mất
Dẫu sao đây cũng là những cảm xúc bi thương mà thôi….”
(Âm thanh của nỗi nhớ anh – Ngạo Gia Thất)
Cô liếc nhìn là Hoài Cẩm Nam. Xem ra người đàn ông này cũng rất có hứng thú với cô.
“Alo” Tịnh Kỳ bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến đầu dây bên kia.
“Là tôi.” Giọng nói trầm lắng mang theo sự từ tính truyền lại, Tịnh Kỳ thấy tai cô ngứa quá bèn vò nhẹ.
“Anh là?” Hừ dám đánh cô, đến giờ cô vẫn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-tong-anh-tranh-ra/2791976/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.