Sau khi chụp ảnh xong thì màn đêm đã dần buông xuống, Krantz nhiệt tình mời bọn họ ăn lẩu thịt bò, cuối cùng Giản Minh đưa Diệp Hoài Thanh về nhà lúc gần 11 giờ.
Hoài Thanh thả lỏng ngồi ở vị trí phó lái trên xe, xe đang chạy một mạch thì bất thình thình phía trước xuất hiện chướng ngại vật trên đường, y giảm ga lại, xe theo quán tính bật nẩy lên.
Một xấp album thật dày kẹp ở phía bên trong xe bị đổ ngã, trùng hợp rơi xuống trên chân Diệp Hoài Thanh, Diệp Hoài Thanh thoáng kinh ngạc.
Một cơn gió thổi qua lật quyển album kia ra, lại lật đến trang Lâm Trạch Tê chụp ảnh vẻ mặt kiêu ngạo không tình nguyện ôm Giản Minh vào trong lồng ngực.
Giản Minh ngồi bên cạnh nhíu nhíu mày, gương mặt gượng gạo có chút không tự nhiên, y vươn tay ra nhanh chóng gấp quyển album lại đặt lại chỗ cũ, Diệp Hoài Thanh cảm thấy phản ứng quá mức vừa rồi của Giản Minh thật kỳ lạ.
Phần nào đó hẳn y cũng biết chuyện mình đang dây dưa cùng Lâm Trạch Tê, Hoài Thanh nghĩ, hình như thật sự cậu vẫn chưa hiểu được người này.
Suốt đường đi không ai nói gì, khi đến dưới tầng lầu nhà Diệp Hoài Thanh, Diệp Hoài Thanh thản nhiên nói lời chào tạm biệt cùng tuyết bay lả tả trên đầu mà không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng đi lên lầu, Giản Minh đứng một mình tại chỗ buồn rầu thở dài một hơi ------------------ hình như y đã khiến Hoài Thanh không vui rồi.
Diệp Hoài Thanh đi lên tầng, vừa mở cửa ra thì ngọn đèn bên trong phòng chiếu thẳng vào mắt khiến cho mắt cậu bị chói trong chốc lát chưa kịp phản ứng, cậu thấy người đàn ông kiêu ngạo kia đang ngồi trên ghế sô pha mà bất giác nhíu mày.
Khuôn mặt người ấy sa sầm, giọng nói so với cái lạnh bên ngoài không là gì cả càng khiến Hoài Thanh cảm thấy rét run hơn: "Tôi không biết từ khi nào quan hệ giữa cậu và Giản Minh lại tốt đến thế đấy, có thể cùng nhau đi chơi đến nửa đêm mới về!"
Lại là Giản Minh.
Diệp Hoài Thanh cảm nhận được trong lòng có thứ gì đó đen tối đang điên cuồng nảy mầm muốn trào cả ra ngoài. Cậu nhận thấy bản thân mình bạo gan nên mới ung dung trước sau như một nhìn Lâm Trạch Tê từ trên cao xuống, trong mắt tràn đầy trào phúng: "Yên tâm, Giản Minh không vừa mắt gì tôi đâu."
Tối hôm đó bọn họ làm tình, thực sự mà nói chỉ như là đơn phương của một phía, Diệp Hoài Thanh giống hệt như xác chết, trừ khi thật sự đau không nhịn nổi nữa mới kêu lên, ngoài ra đương nhiên sẽ không vì bị kích tình mà có phản ứng.
Diệp Hoài Thanh của lúc này khiến cho Lâm Trạch Tê vô cùng sợ hãi, dù cho Hoài Thanh hiện tại đang đứng ngay cạnh bên người hắn, cùng với hắn chặt chẽ khăng khí cùng một chỗ thì hắn cũng hiểu được bản thân mình có thể sẽ mất đi người này, cái gọi là "lý trí" trong đầu hoàn toàn đều bị cắt đứt. Hắn bắt đầu nảy sinh ý nghĩ độc chiếm Diệp Hoài Thanh cho riêng mình.
Hoài Thanh cảm nhận được cơn đau, đau đến nỗi như bảy hồn sáu phách đều tan biến mất, chẳng biết là đau về thân xác hay đau về tinh thần.
Cậu bất chợt không thể tin hiện tại người đang thản nhiên tổn thương cậu và người từng đối xử với tốt nhất với cậu đều là cùng một người.
Hoài Thanh rất rõ cảm giác bao nhiêu chờ mong cẩn thận đến đáng thương đều đang dần tiêu tan, tan biến chẳng còn lại gì trong đêm đen tăm tối, cậu hiểu được mình không còn đủ sức để yêu Lâm Trạch Tê được nữa, cậu thật sự không kiên trì nổi nữa.
Cơ thể vốn yếu ớt của cậu cứ thế mà bị làm cho đến mức hôn mê bất tỉnh, trước khi ngất đi đầu óc cậu chợt hoàn hồn, cậu hoảng hốt nghe thấy trong lòng mình đang chấp nhất hỏi một câu ----- Còn yêu không?
Còn yêu không ư?
Cậu và Lâm Trạch Tê ở cùng nhau tám năm, bốn năm đầu yêu thương quấn quýt là thật, bốn năm sau lại đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng cậu thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ rời khỏi hắn, cả trái tim của cậu đều đặt hết lên người Lâm Trạch Tê, nếu thật sự rời đi thì cậu phải làm như thế nào đây.
Chỉ là hiện tại đột nhiên cậu đã không còn nhiều dũng khí như trước nữa, cậu không biết thứ tình yêu tra tấn này nếu cố chấp tiếp tục rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Tình yêu chẳng lẽ không phải là làm cho người ta càng tốt lên hay sao? Vậy bây giờ cái này được coi là gì đây?
Từ đầu đến cuối chỉ có cậu yêu sâu đậm, dù có đau khổ vẫn chịu đựng, cố chấp vi phạm quy định mà sống trong hồi ức đã từng ủ ấm cõi lòng trước kia mà không biết thật ra người nọ đã sớm rời đi rồi, bên cạnh hắn đã có người mới tới tới lui lui, để lại cho cậu tới bây giờ chỉ có bờ bến không người lạnh băng.
Ngốc đến đây đã đủ rồi.
- -----------------------
Tuyết rơi dày đặc suốt đêm mãi đến sáng hôm sau mới dừng lại, vài tia nắng sáng nho nhỏ chiếu xuống, hòa tan từng tảng lớn tuyết đọng lại. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ nhẹ nhàng ôm lấy cậu thanh niên say ngủ, trông yên tĩnh tốt đẹp đến thế.
Rất lâu sau, đôi mi như cánh quạt của Diệp Hoài Thanh khẽ chớp chớp, cậu dần dần mở to mắt, nửa tỉnh nửa mơ.
Cơ thể đã được người khác cẩn thận tắm rửa qua, phía dưới cũng được bôi thuốc, cậu có chút kinh ngạc nhưng hoài nghi chiếm phần lớn hơn, cậu không hiểu rốt cuộc Lâm Trạch Tê lại muốn làm gì, cậu đã không muốn dây dưa thêm bất kỳ điều gì nữa.
Diệp Hoài Thanh muốn đứng dậy nhưng lại không có sức, thiếu chút nữa đã té ngã trên đất, đúng lúc có người xuất hiện vươn một tay ôm cậu vào lòng, cái ôm hết sức vững vàng, tai cậu ghé sát vào tim hắn, bên tai trong lúc nhất thời chỉ nghe nhìn thấy tiếng tim Lâm Trạch Tê mạnh mẽ đập.
"A thanh, anh xin lỗi..." Lâm Trạch Tê dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, nhưng lại chẳng thể nào khơi dậy chút gợn sóng nào trong lòng Diệp Hoài Thanh, hắn tiếp tục nói: "A Thanh, sau này chúng ta hãy sống bên nhau thật tốt nhé."
Có người nói, cái ôm là khoảng cách xa xôi nhất trên thế gian này, bởi vì bạn sẽ không nhìn thấy được mặt của đối phương, cho nên Lâm Trạch Tê sẽ không biết lúc này trong mắt Hoài Thanh tràn đầy bi ai.
Diệp Hoài Thanh thật sự không biết Lâm Trạch Tê rốt cuộc muốn làm gì, cậu vốn tưởng rằng Lâm Trạch Tê nói câu kia chỉ là do thuận miệng thôi nhưng điều ngoài ý muốn là sau ngày đó Lâm Trạch Tê dường như là thật lòng muốn chung sống hoà hảo với Diệp Hoài Thanh, còn đối xử tốt với cậu hệt như bốn năm trước, thậm chí là càng tốt hơn.
Hắn sẽ không đi suốt cả đêm, có làm đến tối muộn cũng sẽ về nhà ân cần chăm sóc Diệp Hoài Thanh, tuy rằng có thêm một người làm bạn, nhưng chứng mất ngủ của Diệp Hoài Thanh không tốt lên mà ngược lại ngày càng nghiêm trọng.
Cậu vô cùng lo lắng, cậu hoàn toàn không biết đến cùng là Lâm Trạch Tê đang nghĩ điều gì, đột nhiên đối xử tốt với cậu như vậy, cậu không dám dễ dàng tin lần nữa, chuyện của bốn năm trước đã dạy cho cậu một bài học, thà rằng Lâm Trạch Tê tiếp tục đối xử tệ với cậu, như vậy thì ít nhất cậu có thể dùng hết ý chí còn sót lại mà rời đi, có lẽ sẽ rất đau, nhưng sẽ không rơi vào giấc mộng tưởng chừng như chân thực như bây giờ, hết lần này đến lần khác cố gắng thoát ra song lại không nhịn được mà để cho mình chìm đắm vào, cậu giống như một tên nghiện, rõ ràng biết là không nên, nhưng lại không khỏi bị dụ dỗ hết lần này đến lần khác.
Diệp Hoài Thanh vì thế mà sầu không chịu nổi, sau đó cậu tìm Giản Minh nói hết ra, nghe xong lời Diệp Hoài Thanh nói Giản Minh chỉ mỉm cười: "Hoài Thanh, cậu vẫn không đủ quyết đoán. Một người nếu thật sự hạ quyết tâm rời khỏi người khác thì dù cho anh ta có cầu xin thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không ngoảnh đầu lại. nhưng cậu còn yêu anh ta, cậu còn không nỡ, mà cho dù hiện tại cậu thật sự không yêu nữa thì cậu cũng không thể buông tay được, tình cảm sâu đậm và dung túng tám năm đã chôn sâu vào tận xương tủy rồi, nhưng Hoài Thanh à tôi vẫn muốn khuyên cậu, người đó chỉ là rảnh rỗi muốn chơi đùa mà thôi, cũng như là đang vẽ cho cậu một giấc mộng đẹp, cậu đừng quá coi trọng, vì cậu xứng đáng với những gì tốt hơn."
Đúng vậy, chỉ một giấc mộng, cho nên dù có là giấc mộng lớn đến đâu thì cũng có ngày phải tỉnh lại.
Tối hôm đó Lâm Trạch Tê về muộn hơn so với bình thường, khi hắn đi tắm, Diệp Hoài Thanh vẫn như mọi khi đi chuẩn bị đồ thay cho hắn, lúc lấy áo khoác đem giặt cậu phát hiện ở chỗ gần cổ áo còn sót lại dấu son môi.
Diệp Hoài Thanh bình tĩnh nhìn, dấu son môi kia như dần biến thành một cái miệng to đầy máu đáng sợ, cắn nuốt cậu đến không còn lại gì cả.
Lâm Trạch Tê mới vừa tắm xong đi ra thì thấy Diệp Hoài Thanh ôm áo khoác của mình đang nghiêm mặt đứng ở kia, hắn cảm thấy kì lạ hỏi: "Sao vậy A Thanh?"
Diệp Hoài Thanh ngước mắt lên, vẻ mặt tràn đầy thất vọng, cậu chỉ vào vết son môi còn sót lại lạnh giọng nói: "Sống bên nhau thật tốt ư?"