Chương trước
Chương sau
Lúc này Bàn Cổ oán linh cũng không lên tiếng, tồn tại của hắn tựa như là sóng điện não, hắn có thể đi vào ý thức của chúng tôi mà chúng tôi lại không cách nào cảm nhận được hắn ở đâu, cho nên không phải chính hắn muốn xuất hiện thì chúng tôi căn bản là không có biện pháp nào cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
Nhưng mặc dù là như thế tôi tin tưởng Bàn Cổ oán linh nhất định còn ở đây, chúng tôi đều không cảm ứng được hắn, liền xem như người của chúng tôi có nhiều cũng vô pháp giết hắn - một thứ tồn tại không phải đồ vật cũng không phải không khí. Nhưng mà Liễu Long Đình hiện tại là xác định vững chắc tâm, muốn để những việc mà U Quân trước đó hết thảy làm với chúng tôi, chịu kết cục thảm liệt đại giới.
Lúc Liễu Long Đình đi qua phía tôi, tôi không biết Liễu Long Đình làm thế nào biết U Quân đã nhận ra tôi, đồng thời còn nói chuyện với tôi, thế nhưng là ở thời điểm này trong lòng tôi là có chút kháng cự chứng minh cái này, chứng minh U Quân đúng là có ý muốn phản bội Bàn Cổ. Bởi vì tôi trong lúc nhất thời không có cách nào xác định U Quân là tốt hay xấu, nếu như anh ta chỉ là gạt tôi, vậy anh ta sẽ chết càng thảm càng tốt, nhưng là nếu như anh ta nói là sự thật, tôi sao có thể nhẫn tâm được?
Lòng của tôi quá mềm, sự mềm lòng làm cho chính mình cũng không có tiền đồ mà.
Nhưng lúc này, tôi vẫn là chậm rãi đi tới bên cạnh Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình lúc này đã đứng ở trước người U Quân, U Quân trong lúc tôi đi đến bên người Liễu Long Đình, anh ta đảo mắt nhìn về phía tôi, trong thần sắc có toát ra một chút chờ mong đối với tôi, chỉ sợ là hi vọng tôi không thể đem chuyện này nói ra miệng.
Tôi cũng không muốn nói, tôi cũng muốn hỏi hỏi U Quân những điều anh ta nói với tôi đến cùng là thật hay là giả, thế nhưng mà chung quanh lại có nhiều người như vậy, tôi căn bản cũng không có cơ hội hỏi U Quân vấn đề này. Tôi hiện tại chỉ có hai lựa chọn, hoặc là bỏ qua U Quân, hoặc là phối hợp với Liễu Long Đình, đem chuyện mà U Quân ở nhân gian nói với tôi tất cả đều nói ra cho tất cả mọi người, để Bàn Cổ oán linh biết, U Quân phản bội hắn, hắn sẽ để U Quân sống không bằng chết.
Bởi vì Liễu Long Đình giúp Thần Tú tìm được Thái Âm tinh quân cho nên Thần Tú đối đãi với Liễu Long Đình như ân nhân, bất quá trước đó cô ấy cũng không có quan tâm chuyện của tôi và U Quân. Hiện tại cô ấy cũng cảm thấy Liễu Long Đình là không muốn để ô uế đôi tay mình, nhưng lại một lòng muốn lộng chết U Quân, thế là liền phối hợp Liễu Long Đình nói với tôi nếu như thứ đáng chết này thật là muốn phản bội Bàn Cổ Oán Linh, vậy liền kêu tôi đem tất cả sự thật đều nói ra, để Bàn Cổ Oán Linh trừng phạt thứ này. Cái tên Bàn Cổ Oán Linh không phải phe chúng tôi, chúng tôi không hạ thủ được để anh ta nhận cực hình, nhưng Bàn Cổ thì là cái việc gì ác độc tàn nhẫn cũng có thể làm ra được.
Thái Âm tinh quân không nói gì, có thể là ông ta cũng không phải là hiểu rất rõ thời cuộc của chúng tôi bây giờ, mà Phượng Tố Thiên đã sớm chán ghét U Quân, đang lặp đi lặp lại nhiều lần việc anh ta hại chúng tôi, thế là cũng muốn tôi đem sự tình U Quân phản bội Bàn Cổ oán linh nói ra. Dù sao, hiện tại mặc kệ tôi nói là thật hay là giả, chỉ cần tôi một mực chắc chắn, U Quân khó thoát khỏi kiếp nạn rồi.
U Quân thấy nhiều người như vậy đều bảo tôi khẳng định chuyện anh ta phản bội Bàn Cổ Oán Linh nói ra, tựa hồ cũng đã làm cho kết cục của anh ta không ôm ấp hi vọng. Vốn dĩ trong ánh mắt nhìn tôi lúc trước còn có chút khẩn cầu nhưng lúc này khẩn cầu cũng không có, chỉ là bình tĩnh nhìn tôi, nói với tôi: “Cô nếu như muốn nói, liền đem hết thảy nói hết ra, các người cho rằng tôi thật sự sẽ sợ sao?”
Nói xong khóe miệng còn giương lên, lại cười một chút với chúng tôi.
U Quân lộ ra nụ cười xem thường nhìn chúng tôi, để chúng tôi căn bản là nhìn không thấu tâm tư của anh ta, chỉ là lúc này anh ta cười một cái xong, tôi đột nhiên liền nhìn ra nụ cười của anh ta là có ý gì, anh ta là đang cười nhạo mình, là một loại tuyệt vọng từ bỏ giãy dụa, là nhận mệnh rồi.
Anh ta nói với tôi, tôi tốt nhất là đừng có đùa hoa chiêu gì, nếu như bị anh ta biết, anh ta sẽ xem như không có được đồng ý của Bàn Cổ trên đường cũng phải giết chết tôi.
Tôi không có dựa theo sự thật nói chuyện, thời điểm sau cùng, vẫn là lựa chọn trợ giúp anh ta.
Làm tôi nói xong lời này, tôi biết tất cả mọi người chúng tôi ở đây đều sẽ giật mình, hoặc là trách cứ tôi, cơ hội tốt đẹp như vậy có thể để cho U Quân nợ máu trả bằng máu, lại bị tôi phủi tay lãng phí hết, bọn họ nhất định sẽ trách tôi.
Lúc mà U Quân nghe tôi nói lời này xong, anh ta nhìn tôi, trong thần sắc có chút chuyển qua một vòng cảm động, sau đó lại lập tức khôi phục bộ dáng vênh váo tự đắc như bình thường của anh ta, cười lạnh đối với tất cả mọi người chúng tôi nói: “Các người biết tôi vì cái gì cứ thích dây dưa Nữ Hi như vậy không? Bởi vì cô ấy là người thành thật nhất mà tôi gặp qua. Con gái như này, làm cho tôi yêu thích không buông tay. Đáng tiếc, quá hời cho Liễu Long Đình, mỹ nhân lại để cho Liễu Long Đình chà đạp!”
U Quân nói lời này, trong giọng nói đều là ý tứ trào phúng Liễu Long Đình, mà Liễu Long Đình cũng không nghĩ tới tôi sẽ bỗng nhiên nói lời trợ giúp U Quân. Tôi dùng đến túi da của Liễu Long Đình, khi Liễu Long Đình đổi lại thân phận của chúng tôi xong, hẳn là anh ấy cũng cảm thấy U Quân đã nói với tôi cái gì đó. Lúc đầu anh ấy hẳn là muốn cho tôi một cơ hội trực tiếp vặn ngã U Quân, để anh ta không chỉ có mất đi tín nhiệm của Bàn Cổ oán linh mà sẽ còn phải chịu trừng phạt của Bàn Cổ oán linh, nhưng là lúc tôi nói chuyện U Quân chưa có phản bội Bàn Cổ oán linh, kế hoạch của Liễu Long Đình cứ như thế bị tôi tiêu hủy.
“Nữ Hi, cô nói thật chứ hả?” Thần Tú hỏi tôi.
Tôi lúc này cũng biết tôi phạm phải sai lầm lớn, nhưng mà nếu như cho tôi một cơ hội nữa, tôi vẫn là sẽ không đem chân tướng nói ra miệng. Phương pháp giết U Quân có rất nhiều, nhưng mà nếu để cho anh ta rơi vào trong tay Bàn Cổ oán linh, vậy thì sẽ chết còn thống khổ hơn việc luyện ngục rồi.
Giống như tôi nghĩ, Liễu Long Đình đang nghe chuyện lại nghe thấy tôi nói lời này xong, lập tức nổi giận, quay mặt lại nhìn tôi một chút, tựa hồ muốn nói với tôi lời gì đó, nhưng mà cánh môi có chút nhúc nhích tựa hồ lại lười nhác nói với tôi, cũng không cần biện pháp này đối phó U Quân nữa mà trực tiếp rút ra trường kiếm, đâm về hướng U Quân đang ngồi trên ghế!
U Quân chỉ là lạnh lùng mà cười cười nhìn Liễu Long Định, ngay tại lúc kiếm của Liễu Long Đình đâm về phía người U Quân, một lực lượng vô hình, trong nháy mắt liền từ bên trên đỉnh đầu chúng tôi hướng về trên thân U Quân đắp lên, đem cả người U Quân bao phủ lại rồi biến mất không thấy gì nữa. Mà thanh âm của Bàn Cổ oán linh lại lần nữa từ trong đầu của chúng tôi hiện lên: “Hừ, lúc đầu tôi là không quá tin tưởng U Quân, bị các người nháo trò như thế, tôi ngược lại thật phải tín nhiệm hơn rồi. Ngay cả người mình yêu nhất cũng nguyện ý đưa tới cửa cho tôi, cái này còn phải cảm tạ Nữ Hi, nếu không phải do cô, tôi thật sự đã giết lầm bằng hữu trí cốt của mình rồi!”
Nói xong, lại một trận cười to ở trong đầu chúng tôi nghĩ tới, mà khi tiếng cười kia biến mất, toàn bộ trong chính điện, hoàn toàn yên tĩnh im ắng.
Cảnh tượng như thế này, làm cho tôi xấu hổ dị thường, tôi biết là tôi có lỗi với mọi người, thế là tôi liền nhẹ giọng nói một câu với mọi người: “Đúng là…”
Tôi thật xin lỗi - còn chưa nói ra miệng, Liễu Long Đình liền trực tiếp nói một câu với chúng tôi: “Chúng ta đi thôi.”
Thần Tú thấy tâm tình Liễu Long Đình không tốt, giống như có chút đồng tình cùng an ủi nhìn tôi một chút, nói với tôi câu tôi thật ngốc, sau đó liền mang theo Thái Âm tinh quân và Liễu Long Đình đi ra. Mà Thái Âm tinh quân tại bị Thần Tú nắm tay kéo ra ngoài, có chút quay người lại nhìn tôi, rất là ý vị thâm trường cười nhạt một tiếng với tôi, sau đó liền cùng Thần Tú đi ra khỏi động.
Phượng Tố Thiên đi ở cuối cùng, trông thấy tôi để mọi người thất vọng, trong lòng tôi khẳng định cũng đặc biệt khó chịu, thế là anh cũng không có trách cứ tôi mà đưa tay lên trên vai của tôi vỗ vỗ, nói với tôi: “Hi Nhi, sao phải khổ vậy chứ? Thả U Quân bao nhiêu lần rồi, anh ta có lần nào là thay đổi tốt hơn chưa? Lần này không giết được anh ta, lần sau anh ta vẫn là sẽ đến đối phó chúng ta, cô sao lại không nghĩ ra chứ? Chẳng lẽ do anh ta dây dưa với cô lâu như vậy, cô liền sinh ra tình cảm với anh ta rồi?”
Lúc Phượng Tố Thiên nói với tôi lời này, tôi lập tức liền mắng Phượng Tố Thiên một câu: “Anh nói mò gì đấy, nếu như tôi đối với U Quân nếu đúng là có tình cảm, lại sao có thể sẽ một mực khăng khăng đối với Liễu Long Đình. Chỉ là lúc này tôi nghĩ đến việc này cũng là lo lắng.” Liễu Long Đình phí chút tâm tư, chính là muốn dùng cái mưu kế để đối phó U Quân đẩy anh ta vào chỗ chết, thuận tiện cùng Thái Âm tinh quân kết minh, mà tôi hiện tại, lại đem U Quân thả đi, cái này không hề nghi ngờ lại là tôi chà đạp lên tâm huyết của Liễu Long Đình.
Thế nhưng mà tôi cũng không nghĩ như vậy, tôi cũng không muốn để cho mọi người thất vọng, để Liễu Long Đình thất vọng, nhưng chính tôi là không có cách nào khống chế hành vi của mình mà.
“Không nên suy nghĩ nhiều, thả thì đã thả rồi, lần sau chúng ta có cơ hội, còn có thể giết U Quân. Không nên quá buồn, chuyện này không có gì lớn, nếu như Liễu Long Đình dám trách cô, chúng tôi liền rời khỏi anh ta.”
Phượng Tố Thiên an ủi tôi, hi vọng tâm tình của tôi có thể tốt lên một chút, hiện tại nói cái gì cũng vô ích, Liễu Long Đình cũng đã đi xa, tôi nói với Phượng Tố Thiên: “Thôi đi, chúng ta cũng đi thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.